Tôi vẫn cho rằng Nghê Lạc Trần là loại đàn ông thâm tình, sẽvì “ Bóng dáng cô gái “ kia mà kiên trì. Tôi đã có lần hân mộ cô gái kia, có đượcmột người đàn ông yêu cô ấy như vậy quả là may mắn. Vừa rồi nhìn hình bóng anhta trước mắt, trong nháy mắt tôi bỗng tỉnh ngộ, thì ra xã hội này căn bản không tồn tại những ngườihiếm có vô cùng, mà những người tài giỏimới này, tự nhân là những người đàn ông ở nơi đầu sóng ngọn gió, họ coi Tôi thậm chí có chút ảo não, không nghĩ Nghê Lạc Trần lại làdạng đàn ông dối trá, kết hôn với tôi chỉ là cách để anh ta che dấu những thóihư tật xấu mà thôi. Tôi càng nghĩ càng tức giận , thậm chí tôi càng không nghĩđến việc Giáng Triều vẫn vui vẻ với tôi cho dù bị tôi phản bội. “Nhạc Tuyết, cô chờ tôi một chút, mọi chuyện không phải giốngnhư cô thấy đâu.” Người ở phía sau gọi tôi lại không phải là Nghê Lạc Trần màlà Từ Dĩnh. Đúng vậy, lúc này Nghê LạcTrần vẫn đang nhởn nhơ, đối với sự tức giận của tôi ,anh ta không biết rằng anhta là nguyên nhân chính, có lẽ anh ta cảm thấy trong lòng tôi còn có người đànông khác, không thể có tư cách xen vào những hành động của anh ta. Nghĩ vậy tôi không hề dừng lại mà bước nhanh hơn, chỉ có người người ngốc mới không nhìn ra tâm trạngbuồn bực của tôi đối với người đó chính là không thể khống chế bản thân mình. Từ Dĩnh chạy lại gần tôi, thở hồng hộc giải thích “ Đó làngười mẫu, hợp tác với SNOWLET lần đầu, cô ấy đang cùng chủ tịch Nghê thử trang phục. Cô biết đấy, có đôi khi ngườimẫu như vậy, vì thời gian gấp gáp nên có một số chi tiết mọi người không chú ý,lâu rồi cũng thành quen. Thật ra vừa rồi tôi vừa từ phòng vẽ đi ra pha café côđã tới. Thấy chuyện đó quả thật chỉ là hiểu lầm.” Thì ra là do đầu óc tôi xấu xa, tấm lòng của người ta trong sạch, vì nghệ thuật mà hi sinh. Tronglòng tôi không khỏi dâng lên một sự tràophúng, nếu Nghê Lạc Trần chính là hòa thượng với dáng vẻ xấu xí thì người mẫu có thể đứng trước mặtanh ta thay áo quần sao? “Nhạc Tuyết, đừng tức giận, theo tôi trở về đi, nếu không chủtịch Nghê sẽ lo lắng.” Anh ta lo lắng? Tôi theo ánh mắt của Từ Dĩnh nhìn về phía tầnghai, Nghê Lạc Trần một thân áo trắng đơn giản đứng đó. Có lẽ vì phòng vẽ ấm ápnên anh ta thường mặc quần áo đơn giản khi làm việc. Lúc này, một con gió lạnhnhẹ nhàng khoan khoái thổi tới làm rốitóc anh ta, quần áo cũng bay bay…. Hồi lâu, anh ta cũng không cử động. Tôi và anh ta tầng trêntầng dưới đối diện , giống như đang cùngnhau thị uy đối phương. “Nhạc Tuyết, cô xem cô mua dứa cho tôi , tôi còn chưa ăn, côđịnh mang về sao?” Tôi cười với Từ Dĩnh, cô ấy thực sự là người uyển chuyển, hiểutâm lý phụ nữ. Ở thời điểm thích hợp, cô ấykhông một tiếng động cho người khác một cách giải quyết . Có khi tôi còn nghĩ cô ấy thích Nghê Lạc Trầnnữa, cô ấy luôn để ý anh ta cả những điều nhỏ nhặt nhất. Từ Dĩnh nhận hoa quả ở tay tôi, kéo tôi trở về phòng làm việc.Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi giận dỗi bỏ về anh ta nhất định sẽ cho rằng tôi để ýanh ta nên mới quan tâm chuyện hôm nay. Thật ra tôi phẫn nộ là vì muốn bảo vệcuộc hôn nhân này của mình, dù sao tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tay với cuộchôn nhân này, cho dù nó vốn không có tình yêu. Trở lại phòng vẽ, Nghê Lạc Trần cũng vừa mới từ ban công đivào, anh ta hắt hơi liên tiếp vài cái ,thân thể cũng hơi run . Từ Dĩnh vội vàngđưa cho anh ta một ly nước ấm, anh ta cầm nhưng không hề uống, ánh mắt vẫn nhìnvề phía tôi. Tôi không hề lảng tránh ánh mắt của anh ta mà thản nhiên đón nhận.Nghê Lạc Trần, vừa rồi tôi chỉ sợ hãi thôi, tôi không quan tâm anh xem baonhiêu cô gái thay đồ. *dối lòng rồi đó chị Tuyết* “Anh Lạc Trần, chúngta bắt đầu đi.” Đợi Từ Dĩnh cầm hoa quả rời đi, cô người mẫu kia nũng nịuthong thả bước lại. Cô ta đã mặc vào tácphẩm của Nghê Lạc Trần thiết kế, tạo vài tư thế như đùa nghịch . Áo quần mỏngmanh ở thân thể trẻ trung, vũ đạo đẹp mắt, có lẽ Nghê Lạc Trần sẽ bị chính tácphẩm của mình mê hoặc. Ánh mắt của Nghê Lạc Trần thản nhiên dừng lại trên người côgái, khi thì nhíu mày, khi thì tập trung, giống như mỗi chi tiết đều không vừalòng. Mà tôi chú ý tới cô gái kia không mặc đồ lót. Tôi biết rằng vì để giữ đượcvẻ tự nhiên của trang phục nên bình thường người mẫu không được phép mặc đồlót, cũng không hiểu vì sao trong lòng tôi lại có chút cảm giác ê ẩm. “Anh Lạc Trần, lần triển lãm cá nhân này chủ đề là “ Tuyết LạcTrần Duyên” sao?” “Đúng.” Nghê Lạc Trần không yên lòng hừ một tiếng, cô người mẫu kiađột nhiên nói, “Anh Lạc Trần, anh thật bất công, nói thế nào em đã theo anh banăm, đối với anh ngay cả “Tuyết Lạc TrầnDuyên “ anh cũng không hề chọn em, chẳng lẽ anh chỉ dùng người mẫu chính mìnhchọn sao? Nhưng mà sao lại không chịu chọn em.” “Người mẫu của SNOWLET bắt đầu kí hợp đồng từ 18 tuổi, đềutrải qua huấn luyện đặc thù.”Anh ta thản nhiên trả lời. Tôi cũng nghe qua không ít tin đồn, Nghê Lạc Trần có cách huấnluyện người mẫu độc đáo, chỉ cần là người mẫu do SNOWLET huấn luyện đều có tốchất rất tốt. “Anh Lạc Trần, không phải là anh chê em già chứ? Nhưng trướcgiờ em đều làm rất tốt cho SNOWLET, anh không thể không chọn em.” “Cô không phải muốn thế sao? SNOWLET cũng không bạc đãicô?” Nghê Lạc Trần vẫn như trước lơ đãng đáp lời, tay không ngừng ghi chép. “Anh Lạc Trần, anh không phải không biết , người mẫu kiếmcơm nhờ tuổi xuân, lên đỉnh cao rồi là sẽđi xuống, tuy rằng cũng có một có đạo diễn tìm em để chụp ảnh nhưng người mẫu hạngtrung có mấy người có cơ hội phát triển thành công trong giới điện ảnh?” “Hôm nay cô đi đi, cô hãy đến phòng thay quần áo thay đồ .” Cô gái này chỉ để ýNghê Lạc Trần, cơ bản không quan tâm đếntôi, liền cầm quần áo đi đến phòng thay đồ. Không lâu sau đó, cô gái ở phòngthay đồ bắt đầu hỏi anh ta “Anh Lạc Trần , nghe nói vợ mới cưới của anh là mộtnữ thiếu tá? Thật kỳ lạ, anh thật khiến người ta bất ngờ.” Nghê Lạc Trần không trả lời cô ta mà thản nhiên liếc mắtnhìn tôi cười. Tôi trừng mắt với anh ta rồi quay mặt đi. Tôi không thích giọngđiệu của cô gái này, nữ thiếu tá ở trongmiệng cô ta chỉ như một loại trào phúng. Một lát sau, cô gái từ trong phòng thay đồ đi ra, đem bộ đồmới mặc treo cẩn thận ở giá treo quần áo, lại đến gần Nghê Lạc Trần. “Anh Giáng Trần , em năn nỉ cầu xin anh như vậy, anh cũngkhông động lòng, thật sự là gian trá mà.Khó trách người ta nói, anh mang danhlà nhà thiết kế, nhưng cũng là người thương nhân thành công…” “Tôi không phải là cừu non, nhưng đối xử với cô cũng khôngthể xem là chó sói” Nghê Lạc Trần trả lời cô gái kia, ánh mắt lại cố ý nhìn tôi.Đợi cô ta đi rồi anh ta mới chậm rãi đến bên cạnh tôi, dường như giống đứa trẻ,nhẹ nhàng vuốt tóc tôi “ Chuyện buổi chiều nay từ giờ sẽ không tái diễn nữa, anhbảo đảm .” “Cái gì?” Tôi giả vờ như không rõ, tránh tay anh ta, hỏi. “Không có gì, em để ý cũng được, không để ý cũng được, tóm lạiđây là lần cuối, sau này anh sẽ chú ý.” “Có cô gái đẹp làm việc chung , cảm giác thật tốt?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới cảm giác trong đó có vị chua.Dường như anh ta cũng không để ý, thản nhiên trả lời “Không có gì tốt cả, sẽ chỉ làm anhcàng trở nên khủng hoảng thêm.” Đúng vậy, anh ta quả thật có chút khủng hoảng . Có lẽ phụ nữcó thể chân chính xứng đôi cùng anh ta không nhiều, chỉ có “Bóng dáng cô gái”kia thôi. Lòng tôi chợt có chút thê lương, nói rất quyết đoán “ Sinh hoạt cánhân của anh em sẽ không can thiệp.” “Không phải là sinh hoạt cá nhân, là công tác.” Anh ta cònthật sự sửa lại lời tôi nói, cầm lấy bút máy vẽ một bên bản phác thảo, nói “ Độtnhiên có linh cảm, lập tức tốt rồi. Chiều nay em muốn ăn gì?” Tôi không để ý đến anh ta có linh cảm hay không, tiếp tụcnói theo ý nghĩ của mình “Nghê Lạc Trần, nếu anh đối với cuộc hôn nhân này không vừa ý, anh có thể ly hôn, em nghĩ emsẽ không oán anh. Đối với hôn nhân không có tình yêu, dù tan rã em cũng sẽkhông tiếc hận.” Một tiếng động trong trẻo vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn câybút trong tay Nghê Lạc Trần bị bẻ thành hai đoạn, một đoạn bắn lên trên cửa rồinhẹ nhàng dội trở về, một đoạn khác bị anh ấy nắm chặt trong tay… Một lát sau, tay anh ta cầm bút có máu từ từ chảy ra…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]