Edit: Hoa Hồng Nhung
Beta: Phù dung đào hoa
Đêm hôm đó tôi ngủ ở phòng đọc sách, nhưng trong lúc mơ màngcảm thấy Nghê Lạc Trần bật đèn làm việc suốt đêm, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh lại mới phát hiện anh nằmngủ trước máy tính. Tôi nhẹ nhàng chụp hình anh đang ngủ, thấy anh dụi mắt,kinh ngạc nhìn tôi, dáng vẻ mơ mơ màng màng như con mèo vô hại, khiến tôi cóchút không nỡ. Ngày kia, có lẽ hai chúng tôi đều bận nên có không gian cho haivợ chồng tương đối là điều may mắn đỡ cho một người khỏi cảm thấy cô đơn…
Ngày thứ 3, đến huyện Z rèn luyện binh sĩ, 6 giờ sáng bắt đầukhởi hành.
Tôi nghĩ những người đã từng đi lính sẽ hiểu, hành quân huấn luyện dã ngoại trong quân độilà cách huấn luyện dã chiến tương đối khổ cực nhất, đặc biệt là với nữ quânnhân. Không chỉ thách thức ý chí của họ,mà còn thách thức cơ thể chịu sự rèn luyện hàng ngày và đến cảnh giới cực hạncủa mỗi người. Từ thành phố D đến huyện Z mất 170 km, mấy người sĩ quan huấnluyện chúng tôi cùng người dẫn đường sắpxếp tương đối hợp lý, đi bộ 150 km mất hết 3 ngày, cũng phối hợp với nhà bếp rất tốt, cốgắng đảm bảo thức ăn ở trên đường của học viên, không xảy ra bất cứ vấn đề gì lớn. Lúc này trên đường phốcòn yên tĩnh, mọi người dường như đang ngủ say trong giấc mộng, nhưng các côgái của tôi đã phải diễu hành trong sương sớm.
Trên suốt cả quãng đường là hát quân ca hướng tới cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008220/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.