Tốc bộ hành quân của chúng tôi kết thúc sớm hơn 4 tiếng so vớidự định
Bây giờ là đúng 8 giờ sáng, mục tiêu huyện Z ở phía trước còn cách 20 km, tôi liềnnghe tiếng học viên reo hò, đó là lời reo hò mang theo niềm vui sướng vì thắng lợi . Trong quân độimỗi lần huấn luyện nghiêm khắc đều là mộtchiến dịch của khói thuốc súng mà mỗi chiến sĩ chỉ có chiến thắng và vượt qua bảnthân mình mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng.
Ngay lúc đội ngũ đang nghỉ ngơi chờ hồi phục lại để chuẩn bịkhi chạy nước rút lần cuối cùng, tôi phát hiện có hai học viên ngã bệnh, cơ thể bị bệnh rất yếu, nhưng hai cô gái vẫn cố chấpmuốn đi tiếp. Tôi và đội trưởng Triệu đều hơi do dự, bố mẹ các em giao các emcho quân đội, dù sao chúng tôi cũng nên chịu trách nhiệm, không thể chỉ vìthành tích mà khiến cơ thể của các em mạo hiểm. Nhưng làm sao tôi có thể nhẫntâm khi đang ở thời khắc cuối cùng thuyếtphục các em từ bỏ? Điều này đối với quân nhân mà nói, không thể nghi ngờ chính là một mối hận suốt đời…
Lúc này mấy trăm ánh mắt đang nhìn tôi và đội trưởng Triệuchăm chú, đợi chờ chúng tôi quyết định.
“Đội trưởng Nhạc, chúng ta không thể vứt bỏ đồng đội sang mộtbên, thôi cõng đi, chúng em cũng muốn cõng các bạn đến đích..”
“Em muốn cõng…”
“Để em cõng đi”
Nhìn thấy vài học viên tự nguyện xung phong nhận việc, tôivà đội trưởng Triệu dung ánh mắt trao đổi một chút, động tác của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008216/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.