Nghê Lạc Trần với tinh thần buồn bã từ trên người tôi xuống, nhẹ nhàng giúp tôi sửa sang lại quầnáo không chỉnh tề một cách không chịu nổi “Xin lỗi, anh quá xúc động rồi.’
Anh dường như muốn tìm lại chút phong độ của mình nhưng lạivùi vào lòng tôi nói nghẹn ngào “Bà xã,đừng không quan tâm anh, không có em anh sẽ chết, em cười anh yếu đuối cũng được,xem thường anh cũng được, anh chỉ xin em, đừng giày vò anh nữa…’ anh khóc, khócrất đau lòng nhưng lại khóc không ra tiếng.Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được sự yếu đuối của anh, sự yếu đuốilàm cho lòng tôi đau đớn nhưng loại đauđớn này phảng phất lại vây quanh tôi mọi nơi, tôi không có cáchnào xác định được đó là do luyến tiếc anh haybởi vì sự áy náy. Tôi nghĩ nếu như có thể, kiếp sau tôi sẽ thương anh, thậmchí sẽ yêu anh. Nhưng kiếp này thì không được, khi tôi nhắm mắt lại sẽ nhìn thấybước đi tập tễnh của Giang Triều, hình ảnh như vậy trong lòng tôi khiến tôi thựcsự bị giày vò bởi mùi vị đau khổ.
Khóc đi, nước mắt không có nghĩa là yếu đuối.
Người đàn ông muốn gió được gió muốn mưa được mưa này, ngàymai sẽ trở nên lãnh đạm như mây nhẹ như gió rồi, toàn bộ thế giới đều là của anh, không có tôicũng đâu là gì.
“Nhạc Tuyết, tại sao em ngốc như vậy, em và anh ta không thểquay về như trước kia nữa bởi vì anh đã xuất hiện.”
“Em biết”, tôi gật đầu thừa nhận anh nói đúng. Nghê Lạc Trầnmuốn ở cuộc hôn nhân này khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008206/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.