Buổi tối, Nghê Lạc Trần cùng Giang Triều uống rất nhiều, hai người họ đều thuộc loại đàn ông ít nói, giờ phút này liềncàng nói ít một cách đáng thương , đương nhiên đáng thương nhất vẫn là hai bìnhrượu đế cùng rượu đỏ trên bàn. Thật ratôi không lo lắng cho Giang Triều, trong quân đội có câu, rượu chính là sức chiếnđấu, cất bước liền 1 cân, khẳng định giải phóng quân, cho nên rất ít quân nhân không thể uống rượu . Nhưng ngàythường Nghê Lạc Trần ngay cả tôi đều có thể uống hơn làm sao có thể so với tửulượng của Giang Triều……
Ngay tại lúc tôi đè lại tay anh, bị anh quật cường cản lại.
“Nhạc Tuyết, đừng lo lắng, người đàn ông say một hồi không coi là gì cả.”
Nghe được Dư Na nói như vậy, tôi liền ngượng ngùng khôngngăn trở nữa . Thật ra, Giang Triều cũng uống có chút men say , anh dường nhưmuốn cố ý làm cho mình quá chén, nếu tôikhông đoán sai, anh có lẽ đang trốn tránh Dư Na. Nhớ rõ khi tôi cùng Dư Na nóichuyện phiếm, tôi hỏi qua cô ấy vì sao từ Vân Nam được điều đến thành phố này,cô ấy nói nơi này có hy vọng của cô ấy. Tôi nghĩ niềm hy vọng kia nhất định làchỉ Giang Triều, bởi vì cô ấy nhìn Giang Triều với ánh mắt tựa như tôi hiện tạinhìn Nghê Lạc Trần, là một loại quan tâm, từ đáy lòng cùng sự sợ hãi không thể xác định……
Sau đó Dư Na kéo tôiđi phòng bếp rửa chén, đem phòng tặng cho hai ngườn đàn ông đang uống rượu.
Ngay tại lúc hai chúng tôi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008190/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.