Một đêm này tôi ngủ không an ổn vì đã mơ thấy rất nhiều người,có Giang Triều, Nhạc Vũ, Nghê Lạc Trần, cònTiếu Địch và biển đen mênh mông, tôi gọi tiểu Bùn tỉnh lại . Doãn Lộ hỏitôi, Nhạc đội trưởng, Tiểu bùn là ai? Tôi nói đó là một người không còn bên cạnh.
Đúng vậy, chúng tôi thật sự không còn ở chung nữa……
Bác sĩ vừa đi kiểmtra lần cuối, tôi phải đi làm thủ tục xuất viện, có lẽ là thứ hai nên người nhiềumột cách đặc biệt, sắp hàng dài nhiều lần tôi mới làm xong thủ tục, khi tôi đitrở về phòng bệnh cách giường bên cạnh đã có thêm nhiều bệnh nhân đến , mà giườngDoãn Lộ lại trống trãi dị thường ……
‘Đội trưởng trưởng Nhạc, em phải đi rồi, em thật sự không cócan đảm đối mặt với đồng đội, càng không có thể diện đối mặt với chị cùng độitrưởng Triệu, còn ba mẹ sinh ra em nữa!’
Tờ giấy bị tôi cằm chặt trong lòng bàn tay, bị mồ hôi thấm ướt,một cô gái trẻ không có tiền, lại có có bầu có thể đi đâu? Tôi trong khoảng thờigian ngắn làm cho mình tỉnh táo lại, nếu chuyện này bị quân đội biết, một họcviên trong quân đội, chưa được phê chuẩn liền tự tiện rời khỏi quân đội sẽ bịtruy cứu , tình tiết nghiêm trọng sẽ phạm vào ‘tội đào ngũ’ để xử lý,nhưng nếu trễ đem cô bé tìm trở về, nếulỡ xảy ra sai lầm gì……
Tôi suy nghĩ đành phải gọi điện thoại cho Nghê Lạc Trần, cólẽ chỉ có anh ấy mới có thể giúp được .
“Nghê Lạc Trần, là em đây, hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008186/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.