Sau khi giúp Nghê Lạc Trần tắm rửa, tôi liền bảo anh nằm lêngiường, giúp anh kiểm tra vết thương.
Kéo rèm phòng ngủ có chút mờ ám, anh lại không cho tôi bậtđèn, tôi chỉ có thể dựa vào đôi mắt tương đối tốt để kiểm tra cẩn thận cho anh.Không khó nhìn ra, ba tôi lần này thực sự rất tức giận, mà anh cũng để mặc chochiếc giày da quân dụng đả thương,cả người bị thương khiến cho tôi không biết bắttay từ đâu. Vết thương xanh tím trên người không nói đến, vết máu cũng có thểđược rửa sạch, nhưng khuôn mặt thì toàn là hoa, xem ra mấy này này không thể gặpngười ngoài rồi. Sau đó, anh nói có nơi đau, tôi mới biết, ngay cả nơi trọng yếucủa đàn ông cũng bị ba đánh tới, tôi không thể không khẩn trương, cúi đầu nhìnkỹ đến nửa ngày, cũng không dám xác định là nơi đó có phải sưng lên rồi không.
Một lát sau, Nghê Lạc Trần kéo quần áo của tôi, nhẹ giọngnói; “Quên đi, đừng nhìn nữa, anh cũng xấu hổ.”
Tôi không ngẩng đầu, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào nơi đó, anhliền đau đến co rút lại.
“Đi bệnh viên đi, để bác sĩ khám một chút thì tốt hơn.”
“Không đi!”, anh kiên quyết lắc đầu, bướng bỉnh như một đứatrẻ, “Nơi đó không cho người khác chạm vào, chỉ em mới có thể..”
Kkhông được, lần này là do em quyết định, chúng ta tìm mộtbác sĩ nam, nhất định phải đi khám.”
“Không, bác sĩ nam khám càng kỳ quái…” Anh cười khúc khích,cho đến khi nhìn thấy sắc mặt của tôi, mới đứng đắn nói: “Đừng lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008162/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.