“Rời khỏi Lạc Trần, để nó trở về trạng thái trước khi kếthôn, khi đó nó không vui vẻ, nhưng cũng rất an tĩnh, không giống như bây giờ…”
Bóng tối ngoài cửa sổ mênh mông bao phủ khiến cho trên mặtông ngưng trọng hẳn, những nếp nhăn theo năm tháng, như thay thế cho mỗi một lầnquyết định chính xác của ông. Trong lúc nhất thời tôi không biết nói gì nữa,nhưng bảo tôi rời ra Nghê Lạc Trần là tuyệt đối không có khả năng. Mấy ngày naytôi cẫn rất may mắn, may mắn ở thế giới nhỏ này, quay vòng mười mấy năm, vận mệnhlại khiến cho tôi lại gặp được anh, để tôi biết anh đã thích tôi 20 năm, …mặcdù thân phận người bạn học nhỏ ở trong cuộc đời tôi đã trở nên mơ hồ không rõ,nhưng làm vợ anh trong mấy tháng ngắn ngủi này đã khiến cho hai mươi năm dài dằngdặc trở nên rất ngắn ngủi, tôi hi vọng trong cuộc sống này cùng anh với vô số lần20 năm, vô số lần 27 tuổi bên nhau…
“Lạc Trần bị bệnh trầm cảm…”
“Con biết, nhưng con yêu anh ấy.”
“Con biết?” Ông nội có chút không dám tin nhìn tôi vài giây,sau đó liền nở nụ cười kinh thường: “Thanh niên xem ra thứ luôn luôn không thểcách xa là tình yêu, thực ra yêu chính là để cho đối phương được sống, yêu nóthì nên so với chính mình càng hiểu nó hơn, con biết khi Lạc Trần bị trầm uất đềuđang nghĩ gì không?”
Tôi thành thật lắc đâu, ông lại hỏi tiếp: “Trong lòng concòn có thằng bé Giang Triều kia sao?”
“Hoàn toàn quên có lẽ là không có khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/2008158/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.