Các tu sĩ ngầm biết tiêu điểm chính của trận này là ai. Đá Lưu Ảnh mở ra, hình ảnh được được truyền tải dựa trên góc nhìn của Diệp Kiều.
Nhìn thấy Diệp Kiều tiến vào bí cảnh, ngồi trong đống cỏ tìm kiếm đồng đội, đám người Tiết Dư nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình.
Không ngờ, lần này đến phiên muội lạc bầy.
Diệp Kiều trong Đá Lưu Ảnh cũng ý thức được thảm kịch này, nàng u sầu đứng sững tại chỗ, sau đó lên dây cót tinh thần, bắt đầu hành động.
Nàng tìm một nơi khuất tầm nhìn, bày trận, dán bùa, nằm ngủ.
Hiển nhiên, tính toán ban đầu của Diệp Kiều là nằm ngủ câu giờ đến cuối trận.
"..." Tống Hàn Thanh nhíu mày. Hắn đã hiểu dự tính của nàng là gì: "Cũng vì thế mà mi mới không bị ma tộc phát hiện?"
Trận pháp Ẩn Nấp có thể che giấu hơi thở. Các đệ tử chân truyền khác đang bận rộn bắt yêu thú và truy tìm Diệp Kiều, đương nhiên không quan tâm đến việc khống chế hơi thở. Cũng vì thế, hai tên ma tộc Nguyên Anh kia vừa vào bí cảnh đã nhanh chóng bắt được bọn họ.
Diệp Kiều trong Đá Lưu Ảnh, sau khi đánh một giấc phủ phê, bước ra ngoài trận pháp. Tiết trời lúc này đã đổi. Nàng đi về hướng trung tâm bí cảnh, trên đường còn nhặt được linh cung của Miểu Miểu.
Miểu Miểu: "À, thì ra linh cung của ta bị rơi ở đấy."
Sau khi thoát khỏi bí cảnh, Diệp Kiều trả lại linh cung cho nàng. Lúc đó nàng còn hoang mang không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/3452821/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.