Để chắc ăn, Diệp Kiều đưa một lá bùa Tàng Hình cho Đoạn Hoành Đao. Nàng phẩy tay với hắn rồi dẫn hắn đến nơi trốn của mình.
Nơi ấy đã được bày trận Tàng Hình, người không hiểu trận pháp thường vô tình lược qua nó.
"Mi ngủ ở đây và tránh được một kiếp?" Đoạn Hoành Đao bước vào trận, khóe miệng giật giật. Cho nên ưu điểm của bệnh lười là rời xa thị phi, tránh xa hồng trần?
Diệp Kiều gật đầu, hỏi lại: "Còn ai chưa bị bắt không?"
Cứu được người nào hay người nấy, còn những người bị bắt thì nghĩ cách cứu sau.
"Thẩm Tử Vi." Đoạn Hoành Đao nói: "Nhị sư huynh và ta chia nhau chạy hai hướng. Gã kia luôn bám theo ta, bây giờ ta chạy thoát, có khả năng gã sẽ quay lại tìm huynh ấy."
Diệp Kiều suy tư.
Tính ra cũng còn ba mống, tình hình chưa tệ đến mức bán muối cả lũ.
Đương lúc Diệp Kiều đang ngẫm nghĩ nên làm gì tiếp theo, Đoạn Hoành Đao đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên phần chấn một cách khó hiểu: "Hiện tại còn hai chúng ta. Chúng ta sẽ giải cứu bọn họ!"
"Nói nghe nè." Diệp Kiều không ngờ tên này đã qua tuổi dậy thì nhưng vẫn còn chứng hoang tưởng tuổi dậy thì. Nàng hắng giọng: "Nếu mi nhìn thấy hai tên ma tộc kia, thì cứ cầm kiếm cương với bọn họ. Nhớ gào to mấy câu kiểu như "bọn mi là thứ rẻ rách"..."
Đoạn Hoành Đao kích động: "Và chúng ta sẽ giành lấy thắng lợi cuối cùng!"
Diệp Kiều: "Không, chúng ta sẽ chết trong vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/3428556/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.