Diệp Kiều cách Minh Huyền một khoảng khá an toàn. Nàng dẫn khí tại chỗ, vừa vẽ bùa vừa xem xét sấm sét trên trời.
Nàng đột nhiên nghĩ, nếu nàng giơ ngón giữa lên trời thì sẽ thế nào nhỉ?
Trong lúc nàng suy nghĩ, lại có một tia sét đánh xuống Minh Huyền đang ngồi ở dưới.
"Tổng cộng có bao nhiêu tia sét?"
Tạ Sơ Tuyết hai tay xách hai sư điệt, tốt bụng trả lời: "Không biết."
Diệp Kiều: "..." Thúc có biết thúc đang nói chuyện rất vô nghĩa không?
"Thiên phú càng cao, lôi kiếp càng nhiều." Tạ Sơ Tuyết nhún vai: "Đại sư huynh của trò bị sét đánh một ngày một đêm luôn đấy. Mà hy vọng Minh Huyền không sao."
Nói rồi, Tạ Sơ Tuyết hóa thân thành con chiên ngoan đạo, tay chắp trước ngực, cầu nguyện với Thiên Đạo.
Có lẽ nhìn hắn thực hiện nghi thức quá thật, ba người còn lại cũng bắt chước làm theo cầu nguyện cho Minh Huyền.
Có đôi khi thiên phú cao cũng không phải chuyện tốt. Ví dụ như hiện tại, Minh Huyền bị sét đánh đến khét cả người.
Diệp Kiều lấy hết bùa Kim Cang ném cho Minh Huyền. Sau đó ngồi tại chỗ dẫn khí vẽ bùa, vừa sản xuất vừa tiêu dùng tại chỗ. Cảnh giới sơ kỳ Trúc Cơ của nàng không chống đỡ được lượng linh lực tiêu hao suốt một canh giờ. Nhưng lôi kiếp của Minh Huyền vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Tạ Sơ Tuyết sờ cằm, nhìn vào tốc độ vẽ bùa của Diệp Kiều, hắn phát hiện tiểu sư điệt này không những vẽ bùa rất nhanh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/3344475/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.