Không biết là do tiếng "hai hai hai" của nàng có tính sát thương quá lớn hay là vẻ mặt của các đệ tử chân truyền quá đặc sắc, nên tình hình bỗng trở nên hề hước.
Diệp Kiều bước thẳng về phía trước, vươn tay chọt chọt vào tam sư huynh đang hóa đá.
"Hề lố?"
Sau đó nàng lại đẩy Tô Trạc sang một bên: "Sốc à?"
"Diệp Kiều!!!"
Cuối cùng mọi người đã hoàn hồn lại. Tất cả mọi người thi nhau hét tên Diệp Kiều, khiến nàng điếc tai, màng nhĩ muốn thủng.
Thứ đáng sợ hơn cả Thánh Nữ ma tộc tu vi Nguyên Anh là gì? Đó chính là Diệp Kiều!
Mộc Trọng Hi: "A!"
Tiết Dư: "A!"
Minh Huyền: "A!"
"Lô lô lô?" Diệp Kiều huơ tay trước mặt bọn họ: "Các huynh còn tỉnh không thế?"
Minh Huyền và Mộc Trọng Hi liếc nhìn nhau, sau đó lại hét lên: "A a a!!"
Sư muội trở thành Thánh Nữ! Thật là đáng sợ!
Chu Hành Vân lại gần nhéo hai má nàng. Sau khi xác nhận đúng là tiểu sư muội, hắn lại hoài nghi nhân sinh.
Diệp Kiều xoa má mình, cảm thấy tình hình vì mình mà trở nên khó hiểu. Nàng nhỏ nhẹ nói: "Mọi người yên tâm, đám ma tộc chỉ có bấy nhiêu tên Kim Đan thôi. Hiện tại chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể quay về tông môn rồi."
Sở Hành Chi thấy nguy cơ đã được giải trừ, hắn mạnh dạn chạy đến kéo đại sư huynh nhà mình lại, lên án: "Đại sư huynh! Huynh sa đọa rồi! Sao huynh lại thông đồng với Diệp Kiều?"
Thật ra hắn muốn hỏi, huynh ơi là huynh, sao huynh lại lưu lạc đến mức trở thành thằng đệ của Diệp Kiều?
Lúc trước bọn họ còn tưởng Diệp Thanh Hàn là kép nhí của nàng ta.
Nhưng cái này không cần nói cho Diệp Thanh Hàn biết thì hơn.
Diệp Thanh Hàn trầm mặc nói: "Tình thế bắt buộc."
Nếu có thể, hắn cũng không muốn tổ đội cùng với người của Trường Minh Tông, nhưng lúc đó, ngoại trừ tin vào Diệp Kiều, hắn không còn cách nào khác.
Nhưng không thể không nói, đi theo Diệp Kiều đúng là rất vui và thoải mái.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, các tông chủ cũng lần lượt truyền tin đến ngọc giản của các đệ tử, bảo bọn họ mau quay về thương nghị việc khen thưởng ngọc châu Hỗn Độn.
Còn phần còn lại? Đương nhiên là người của năm đại tông môn sẽ đến dọn dẹp. Vốn đã chuẩn bị sẽ đánh nhau một trận ác chiến, nào ngờ cái kết lại chưng hửng, sau đó còn bị Diệp Kiều hù dọa một trận.
Cả bọn ỉu xìu như cọng bún thiu.
Tần Phạn Phạn nén cười. Dù không có Đá Lưu Ảnh, lão cũng có cũng thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh hoàng của sắp nhỏ. Không thể không khen ngợi, sức tưởng tượng của bọn nhỏ đúng là bay cao, bay xa, bay luôn.
"Nhiệm vụ hoàn thành rất xuất sắc." Lão hắng giọng: "Khen thưởng nhiệm vụ lần này đúng thật là ngọc châu Hỗn Độn. Các lão đã trao đổi, phần thưởng này sẽ được trao cho Diệp Kiều của Trường Minh Tông. Các trò có ý kiến gì không?"
Thật ra thì không cần bàn bạc nhiều, không đưa ngọc châu Hỗn Độn cho Diệp Kiều thì cho ai?
"Trò không phục!"
Tô Trạc là người đầu tiên thể hiện sự bất mãn.
Thật bất ngờ!
"Người đầu tiên phản bác thế mà lại không phải Tống Hàn Thanh?" Tiết Dư kinh ngạc.
Mộc Trọng Hi: "Chắc là đã bị thực tế thuyết phục." Dù sao Tống Hàn Thanh cũng xem như là người đi theo Diệp Kiều cả quá trình.
"Tại sao nàng ta lại được thưởng ngọc châu Hỗn Độn?"
Không riêng gì Tô Trạc, các đệ tử chân truyền khác không rõ nguyên nhân cũng bất mãn: "Nàng ta đâu có làm gì?"
Tần Phạn Phạn nhướng mày, bật cười, hỏi lại: "Các trò đều bất mãn việc Diệp Kiều được thưởng ngọc châu Hỗn Độn?"
"Vâng!"
"Vậy được rồi." Tần Phạn Phạn không chút để tâm, nói với Diệp Kiều: "Diệp Kiều, trò lấy Đá Lưu Ảnh ra đưa cho các trò ấy xem đi."
Diệp Kiều ngẩn người: "Dạ."
Mỗi một bí cảnh đều mang theo Đá Lưu Ảnh, nên Diệp Kiều cũng mang thêm vài viên nữa. Sau khi vào ma giới, vì chơi vui cộng thêm thói quen thích ghi hình mọi thứ của người hiện đại, nàng vẫn cầm theo Đá Lưu Thạch ghi lại mọi thứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]