Diệp Kiều nằm dài trên bàn một lúc, sau đó lại khỏe mạnh, tung tăng vui vẻ như thường.
Thiếu nữ phẩy tay với hắn: "Nhị sư huynh, chúng ta ra ngoài bán bùa đi?"
Mất ba ngày ba đêm vẽ được nhiều bùa chú như vậy, nếu không bán một ít lấy tiền thì hơi tiếc.
Minh Huyền ngẩn ra: "Tông môn có quy định, không cho phép lén lút mua bán?"
Hắn không thiếu linh thạch nên đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc ra chợ đen bán bùa.
Diệp Kiều không để tâm: "Mình lén đi, không sao đâu. Cùng lắm thì bị bắt nhốt vào cấm địa thôi."
Mà không biết Vấn Kiếm Tông có cấm địa không ta?
Minh Huyền nghe vậy thì không còn băn khoăn gì nữa.
Từ khi tiểu sư muội nhập môn, bốn người bọn họ vào cấm địa nhiều như cơm bữa, thậm chí còn ra vào thoải mái như nhà của mình.
Cuộc sống buông xuôi tuy không giúp bọn họ mạnh lên nhưng được cái rất thoải mái.
"Được."
...
Ở thành Phù Sinh không có nhiều sạp hàng, phần lớn đều là cửa hàng. Ban ngày nơi đây rất náo nhiệt. Toàn phố đều là những đồ vật thường dùng của các tu sĩ, thậm chí có tiệm còn bán cả truyện viết về các đệ tử chân truyền.
Diệp Kiều tìm một nơi sáng sủa, cắm bảng hiệu viết tay, sau đó cùng Minh Huyền ngồi xổm bày hàng.
Hai người ngồi cả buổi vẫn không có tu sĩ nào dừng chân xem hàng. Điều này làm Minh Huyền có chút rầu rĩ.
"Không phải bùa chú là thứ người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/3318988/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.