Sau khi chia một ít đan dược cho các sư huynh, phần còn lại Diệp Kiều không bán mà để dành cho người một nhà dùng.
Chỉ là không biết vì sao, khi Tiết Dư nghe nàng nói nàng còn giữ lại đống đan dược kia, nụ cười trên môi cứng đờ.
Hắn ngẫm một lát, rồi dịu dàng cất giọng: "Sư muội có lòng là được."
Nhưng thật sự thì không cần thiết lắm đâu!
Diệp Kiều không biết nội tâm hắn đang hò hét ra sao, còn nghĩ rằng tam sư huynh đang cảm động. Nàng cười tít mắt: "Không sao, vì các huynh, muội sẽ nỗ lực để trở nên giỏi hơn!"
Nội tâm Tiết Dư kiểu: Không! Giỏi lắm rồi! Đừng cố thêm nữa!
Không chú ý đến nụ cười còn khó coi hơn khóc của sư huynh nhà mình, Diệp Kiều vừa lẩm nhẩm hát khẽ trong miệng vừa đi về sân viện của mình. Về đến nơi thì đề bút vẽ bùa.
Mười mấy cuốn sách bùa chú đúng là đọc không uổng công. Diệp Kiều xé bùa Tụ Linh đã vẽ lúc trước, rồi vẽ lại một lần nữa. Với sự nồng đậm của linh khí ở chủ phong, bùa Tụ Linh mới nhanh chóng phát huy tác dụng, Diệp Kiều đã chạm tay tới ngưỡng cửa của kỳ Trúc Cơ. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, kỳ Trúc Cơ, đối với nàng, sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.
Ở một diễn biến khác.
Các trưởng lão nội môn của Trường Minh Tông đang họp bàn với nhau. Đoạn Dự trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Con bé Diệp Kiều đang ở đỉnh Luyện Khí, hay là chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/2757577/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.