Con đường về tông môn không quá yên bình. Diệp Kiều vừa mới lên Trúc Cơ nên kỹ năng ngự kiếm còn chưa thuần thục. Suốt đoạn đường lạng lách đánh võng, ngã chổng vó dăm ba lần. Sau mỗi cú ngã, nàng lại xám xịt phủi quần áo rồi đứng dậy, tiếp tục thử lần nữa. 
Dưới sự kiên trì hướng dẫn của Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều đại khái đã biết cách giữ thăng bằng, ít nhất không nghiêng bên này, ngã bên kia. 
"Tiểu sư muội, muội quen biết đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông à?" Do dự hồi lâu, cuối cùng Tiết Dư vẫn quyết định hỏi rõ. 
Lúc ấy, Vân Thước cứ luôn mồm gọi nhị sư tỷ, không có vẻ như nhận nhầm người. 
"Đúng vậy!" Vẻ mặt Diệp Kiều bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Chuyện này cũng không có gì khó nói. Nàng kể tiếp: "Muội là trẻ mồ côi, lúc nhỏ được tông chủ Nguyệt Thanh Tông nhận nuôi. Muội từng là đệ tử nội môn của họ." 
Ngừng một chút, nàng nhún vai, cười nói: "Sau đó, vì thiên phú quá kém, đến con chó giữ cửa cũng chê muội là đồ vô dụng. Rồi, thảo dược vất vả hái được cũng bị sư phụ cướp đưa cho tiểu sư muội mới nhập môn của Nguyệt Thanh Tông. Sau đó, muội tức giận rời núi." 
Tiết Dư nghe thế, trong lòng cảm thấy hụt hẫng. 
Bọn họ từ nhỏ đã là thiên kiêu chi tử. Tuy cha mẹ hơi nghiêm khắc nhưng bình thường vẫn đối xử với họ rất tốt. Còn tiểu sư muội, mới bao lớn đã phải chịu đựng cảnh này? Mười lăm tuổi, không được Nguyệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/2757559/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.