Ngoại trừ chủ phong, cấm địa là nơi có khí linh nồng hậu nhất. Vì thế, ngoại trừ công dụng giam lỏng các đệ tử chân truyền phạm lỗi, cấm địa còn trợ giúp các đệ tử tu luyện khi bị cấm túc. 
Bốn thanh niên bị nhốt vào cấm địa buồn lòng ngồi trồng nấm. 
Minh Huyền và Tiết Dư còn ổn. Vốn dĩ hai người cũng thích sự yên tĩnh. Ở giới tu chân, phù tu và đan tu vốn đã có số lượng ít, bọn họ phải nỗ lực rất nhiều để không khiến tông môn thất vọng. Nên việc bị nhốt vào cấm địa với hai người không phải là điều gì quá đáng sợ, đây chỉ xem như đổi nơi tu luyện. 
Nhưng với hai kiếm tu Diệp Kiều và Mộc Trọng Hi thì khác. Hai thanh niên này không thể ngồi yên một chỗ được. 
Diệp Kiều chán nản ngồi xếp bằng trên đất: "Các trưởng lão không rỗi hơi đến mức ngày ngày canh chừng chúng ta đâu nhỉ? Hay là chúng ta tìm cách chuồn ra ngoài?" 
Diệp Kiều nắm lấy tay áo Minh Huyền rồi lắc lắc. 
Minh Huyền liếc mắt nhìn nàng: "Được. Nhưng muốn lén các trưởng lão trốn ra ngoài, chúng ta phải dùng bùa Truyền Tống." 
Diệp Kiều chớp mắt, thuận thế làm tới: "Thế huynh có bùa Truyền Tống không?" 
Minh Huyền nâng cằm: "Đương nhiên là có. Nhà họ Minh của huynh chính là thế gia phù tu có số má của giới tu chân đấy!" 
Diệp Kiều hùa theo tâng bốc: "Nhị sư huynh giỏi nhất ~" 
Minh Huyền cực kì hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Diệp Kiều. Hắn không chần chừ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ky-cuu-tong-mon-thuc-thu-nhat-choi-xo-la/2757552/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.