Chương trước
Chương sau
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Đỗ Như Phượng đương nhiên biết nhân vật mấu chốt trong việc mình có thể cùng ca ca một chỗ hay không là Nam Cung Thiên Mạc, chớp chớp mắt, điềm đạm đáng yêu mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, thấp giọng cầu xin nói: “Cốc chủ, coi như là ngươi thương xót thương xót Phượng nhi đi được không? Thật sự Phượng nhi không muốn cùng phụ thân bọn họ cùng một chỗ. Phượng nhi cam đoan, tuyệt đối sẽ nghe lời ngươi nói, sẽ không gây sự với ngươi!” (=.=! Em chỉ cần có mặt đã là gây sự rùi!)

Trong lòng Liễu Như Phong đau buốt, mình còn nhỏ ly khai mẫu thân, mẫu thân hôn mê bất tỉnh toàn bộ đều dựa vào một mình muội muội mới năm tuổi chiếu cố. Từ khi Liễu Như Phong tái kiến muội muội, lòng áy náy không thể tận hết trách nhiệm làm huynh trưởng vẫn nghẹn ở ngực. Lúc này làm sao còn có thể nhìn muội muội khổ sở như thế?

“Cốc chủ, thuộc hạ có thể đem dung mạo muội muội thay đổi, có thể hay không......” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, khẩn cầu mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc.

Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc bốc hỏa, không khỏi âm trầm hạ sắc mặt, nói: “Hồ nháo! Loại thời điểm này, là lúc có thể tùy hứng làm bậy sao? Thương Khung sơn trang bị hủy trong lửa, nếu Đỗ cô nương đi theo chúng ta, một khi hành động, bị người nhận ra, chỉ sợ chúng ta sẽ lập tức trở thành mục tiêu công kích! Như Phong, ngươi cùng ta ngược lại có thể sẽ không có việc gì, nhưng ngươi như thế nào không nghĩ tới muội muội ngươi, có thể có võ nghệ như ngươi không? Nếu Đỗ cô nương có gì không hay xảy ra, ngươi phải hướng nương ngươi giao phó như thế nào?!” (Chẹp, ‘chính nghĩa’ ghê thật!)

“Ta, ta......” Trên mặt Đỗ Như Phượng đỏ bừng đến sung huyết, muốn nói bản thân không cần chiếu cố, lại nghĩ tới ngày ấy ở trong tay My Sơn Tam yêu, lại không có nửa phần năng lực phản kháng, vẫn là ca ca Liễu Như Phong ra tay, mới cứu được mình......

Liễu Như Phong ảm đạm nhìn thoáng qua Đỗ Như Phượng bên cạnh, rũ hạ mắt, hạ thấp người quỳ xuống, nói: “Vâng, thuộc hạ vượt quy củ, thỉnh cốc chủ xử phạt!”

Sự tức giận của Nam Cung Thiên Mạc mắc nghẹn, nhìn Liễu Như Phong quỳ trên mặt đất; hai tay đặt tại sau lưng, mười ngón đan xen, đâm vào lòng bàn tay, đau đớn rất nhỏ, truyền vào đáy lòng.

Nam Cung Thiên Mạc hít một hơi thật sâu, hòa hoãn ngữ khí, xả ra một cái tươi cười, nói: “Thôi! Có lẽ bọn họ cũng đã đi xa. Lúc này Đỗ cô nương quay lại, trên đường khó bảo đảm an toàn! Đứng lên, nếu ngươi nói có thể dịch dung cho nàng, liền cùng lên đường thôi......”

Đỗ Như Phượng lẳng lặng đứng ở một bên, không dám lên tiếng, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, lại nhìn nhìn Liễu Như Phong.

“Vâng, đa tạ cốc chủ!” Liễu Như Phong đứng dậy, không dám nhìn hướng Nam Cung Thiên Mạc, cúi thấp đầu, xoay người sang chỗ khác, từ trong túi bao lấy ra một vật, đem Đỗ Như Phượng kéo đến một hòn đá bên cạnh ngồi xuống, thân mình nửa ngồi quỳ, vẽ lên trên mặt nàng.

Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc không vui, thấy Đỗ Như Phượng vẻ mặt lo sợ nghi hoặc, cùng Liễu Như Phong đưa lưng về phía mình, không khỏi híp lại hai mắt. Khi ở trong Tuyệt Cốc, trừ bỏ mình, chưa từng thấy qua Liễu Như Phong đối ai để tâm như thế! Không nghĩ tới khi ra khỏi Tuyệt Cốc, đầu tiên là Thương Khung sơn trang, sau đó là Đỗ Như Phượng, Liễu Như Phong đều khẩn trương rõ ràng đến có chút quá mức!

Nam Cung Thiên Mạc thở dài, thoạt nhìn Liễu Như Phong ấm áp khiêm tốn, kì thực tâm tính đạm mạc. Lúc trước là vì cứu mẫu thân, muội muội, mới có thể đối mình quyết một lòng! Hiện giờ, bọn họ người một nhà gặp lại, Như Phong để ý như vậy, đều là trong tình lý, tuy rằng có chút ngoài dự liệu của bản thân......

Nhìn thấy Đỗ Như Phượng con mắt loạn chuyển nhanh như chớp, ở trong tầm mắt mình khẩn trương bất an, cùng Liễu Như Phong lặng im, Nam Cung Thiên Mạc thở ra một ngụm dài buồn bực, chuyển thân qua chỗ khác.

“Ca ca, ” Đỗ Như Phượng thấy ánh mắt như ăn thịt người kia của Nam Cung Thiên Mạc không còn nhìn chằm chằm mình, nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhìn Liễu Như Phong trước người, đè thấp thanh âm, nói: “Nam Cung cốc chủ sinh khí, làm sao bây giờ?”

Hai tay Liễu Như Phong đang ở trên mặt Đỗ Như Phượng hoạt động dừng một chút, nhưng không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Phượng nhi, cốc chủ chỉ là có chút mất hứng mà thôi! Sau này đi Tuyệt Cốc, vạn lần không thể lại tùy hứng như vậy, cho dù là lời nói của Đỗ trang chủ, cũng không thể xằng bậy! Tuyệt Cốc không thể so với Thương Khung sơn trang, rất nhiều quy củ, đều muốn lấy tính mệnh người. Ngày sau nếu muốn làm gì, nhất định phải tới hỏi ta trước!”

Đỗ Như Phượng ngoan ngoãn mà gật đầu, đáp: “Phượng nhi hiểu được, ca ca yên tâm.”

Liễu Như Phong cầm một chút vật màu đen cuối cùng trong tay, điểm trên khóe môi Đỗ Như Phượng, đứng dậy, nhìn nhìn.

Lúc này Đỗ Như Phượng đã từ một thiếu nữ xinh đẹp mảnh mai mười tám, mười chín tuổi, biến thành một nữ tử mặt tròn hai mươi tuổi bình thường.

Liễu Như Phong thấp giọng nói: “Phượng nhi, ngươi mặc thêm vài món y phục, thoạt nhìn béo một chút, chỉ cần ngươi không dùng sức chà lau khuôn mặt, sẽ không người nào có thể nhận ra ngươi!”

Đỗ Như Phượng gật gật đầu, dưới khí áp thấp của Nam Cung Thiên Mạc, cũng không nghĩ nhiều hỏi nhiều, nhấc lên túi bao vừa rồi đặt ở trên đùi, chuyển vào một gốc cây bách sau lưng, tự đi mặc y phục.

Liễu Như Phong quay đầu lại, nhìn nhìn lưng Nam Cung Thiên Mạc lặng lẽ đứng, trong lòng nhất thời phập phồng, từ khi Nam Cung Thiên Mạc thanh tỉnh tới nay, có khi nào nhân nhượng người ngoài như thế? Cho dù là lúc trước Lễ phu nhân muốn tính mạng mình, Nam Cung Thiên Mạc cũng không có nửa phần thoái nhượng......

“Cốc chủ.” Liễu Như Phong nhẹ nhàng đi đến phía sau Nam Cung Thiên Mạc, thấp giọng gọi.

Mày Nam Cung Thiên Mạc khẽ động, xoay người lại, trên mặt dẫn theo một chút bất đắc dĩ, nói: “Như Phong, ngươi thật thương yêu muội muội ngươi!”

Liễu Như Phong trầm mặc, sau một lúc lâu, mới trả lời: “Thuộc hạ biết ý tứ của cốc chủ. Chỉ là Phượng nhi thủy chung vẫn là muội muội của thuộc hạ, một hồi thuộc hạ sẽ nói cho Phượng nhi, mọi chuyện nghe theo cốc chủ phân phó. Phượng nhi từ nhỏ bị người lạnh nhạt, tính tình khó tránh khỏi có chút nóng nảy, nếu cứ như vậy để cho nàng vào cốc, chỉ sợ sẽ gặp phải tai họa......”

“Ngươi thay nàng nghĩ thật chu đáo!” Nam Cung Thiên Mạc hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói gì nữa, đã thấy Đỗ Như Phượng từ phía sau gốc cây chuyển ra, lập tức dừng miệng.

Thay đi y phục tơ lụa, mặc thêm chút y phục, Đỗ Như Phượng một thân bố y, lúc này xem ra, không còn nửa phần khí chất của thiên kim tiểu thư Thương Khung sơn trang, hết thảy chỉ là một nữ tử bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ nhà dân nào.

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, như vậy thật sự nhìn không ra được cái gì.

Nhìn Đỗ Như Phượng có chút sợ hãi mà đi tới, Nam Cung Thiên Mạc mở miệng, nói: “Dọc theo đường đi, đều ăn mặc như thế đi, không cần dùng họ, chỉ kêu Phượng nhi. Trước mặt người khác, chỉ nói ngươi cùng Như Phong là thị tòng cùng nha hoàn của ta!”

“Vâng” Liễu Như Phong cung thanh ứng thanh.

“Ân! A, vâng, cốc chủ!” Đỗ Như Phượng có chút không được tự nhiên, không khỏi nhớ tới tình cảnh trước đây, chỉ là Nam Cung Thiên Mạc này cùng tên ngốc tử khi đó tùy mình sai sử đã hoàn toàn bất đồng, đương nhiên Đỗ Như Phượng sẽ không dám lại kêu xằng bậy......

“Còn có, Phượng nhi ngươi không thể chạy loạn chung quanh, phải tùy thời đi theo bên người ta cùng ca ca ngươi Như Phong, nếu gặp phải phiền toái, không cho phép ngươi động thủ, mọi sự có ta cùng Như Phong đảm nhận!” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, không quá yên tâm mà dặn dò.

“Ân...... Vâng, cốc chủ!” Đỗ Như Phượng gật đầu ứng thanh, cẩn thận dời bước tới gần bên người Liễu Như Phong, tựa hồ như vậy, liền có thể né tránh được sự tức giận như có như không của Nam Cung Thiên Mạc, an toàn mà đứng.

Nam Cung Thiên Mạc cũng không nói thêm gì nữa, xoay người mang theo hai người, hướng trên quan đạo mà bước đi......

※※※

Một hàng ba người đi một ngày đường, mắt thấy sắc trời đã dần tối.

Dân cư trên quan đạo rất thưa thớt, cách đó không xa ẩn ẩn xuất hiện một tòa trang viện, bên cạnh đường giao nhau trước thôn, một lâu phòng đã châm lên hỏa đăng.

“Ai! Khách quan, đi đường vất vả! Tiến vào nghỉ ngơi một chút đi?!” Tiểu nhị đứng ở ngoài cửa lớn của lâu phòng, mắt sắc trông thấy một hàng ba người, nhiệt tình mà đi lên đón tiếp.

Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn nhìn, trên bảng hiệu của cửa chính, viết bốn chữ to “Thanh Thủy khách điếm” miễn cưỡng coi như là tinh tế.

Liễu Như Phong đảo mắt trông trông biểu tình của Nam Cung Thiên Mạc, quay đầu cười nói: “Tiểu nhị, còn có phòng không?”

Điếm tiểu nhị kia vừa nghe, trong lòng biết sinh ý này là chắc chắn, nhãn châu xoay động, rất nhanh mà đánh giá một chút y phục của ba người, vội hướng Nam Cung Thiên Mạc rõ ràng là công tử cậu ấm nhà nào đó cười nói: “Có, có, có! Khách quan muốn mấy gian phòng? Phòng hảo hạng của bản điếm, sạch sẽ thoải mái! Còn có bộ viện, không quá bốn gian, cam đoan các khách quan vừa lòng!”

Mí mắt Nam Cung Thiên Mạc không hề phản ứng tiểu nhị mắt sắc kia, tự cố tự đi hướng khách điếm.

“Một gian phòng hảo hạng, hai gian phòng bình thường, có cùng một chỗ hay không?” Liễu Như Phong đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, hướng tiểu nhị kia hỏi.

“Có! Không phải tiểu nhân tự thổi phồng, khách phòng của bản điếm......” Tiểu nhị thấy thế, không muốn lại tự làm mất mặt, liền do dự tiến gần Liễu Như Phong, nói.

“Phòng!” Nam Cung Thiên Mạc đi vào khách điếm, cắt ngang lời nói cuồn cuộn không dứt của tiểu nhị, đạm đạm mà nói.

Nam Cung Thiên Mạc đảo qua bốn phía, trong điếm ngồi trên ba, năm bàn, đều là đại hán mặc trang phục ngắn bó sát người, huyệt thái dương cao cao, hai mắt hữu thần, túi bao bên cạnh hoặc dài hoặc ngắn, hiển nhiên đều là người trong giang hồ thân mang binh khí.

Những hán tử này khi ba người Nam Cung Thiên Mạc vừa tiến vào khách điếm, đều trông liếc mắt một cái, liền quay đầu đi. Rõ ràng hơn mười người ở trong điếm ăn cơm, lại không người nào lên tiếng, ngay cả nói chuyện với nhau, cũng không có nửa câu —— im lặng đến có chút quỷ dị......

“Hảo lê!” (Một câu xướng tiếp khách trong những khách điếm thời xưa. Có thể hiểu như “Đến đây!” hoặc “Có ngay”!) Điếm tiểu nhị mừng rỡ, sợ Liễu Như Phong phản đối, vội giương giọng xướng nói: “Chưởng quầy, một gian bộ viện!”

Liễu Như Phong nhìn nhìn mặt bên của Nam Cung Thiên Mạc, không lên tiếng.

Chưởng quầy qua tuổi trung niên trong quầy ngẩng đầu lên, nhìn ba người cười cười, đưa qua một chuỗi chìa khóa, nói: “Trúc Viện u tĩnh, có lẽ công tử sẽ thích.”

Nam Cung Thiên Mạc không phủ nhận.

Điếm tiểu nhị kia tiếp nhận chìa khóa, cúi đầu khom lưng nói: “Công tử đã nếm qua cơm chiều chưa? Cửu Đoạn Thiêu Cẩm trong điếm chúng ta, là nổi tiếng ngàn dặm, công tử muốn thử một chút hay không?”

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi xem rồi lo liệu! Ta thích thanh tĩnh, đưa vào trong phòng đi!”

“Hảo lê! Mời khách quan đi theo tiểu nhân!” Điếm tiểu nhị vừa nghe, nhất thời mừng rỡ! Bình thường khách nhân không thích phiền toái như vậy, còn muốn đưa vào trong phòng, chính là hào phóng nhất, như vậy một hồi tiền thưởng sẽ không thể không có!

Điếm tiểu nhị ân cần mà dẫn đường phía trước, chuyển qua đường lớn, vòng qua một loạt ba tầng ngói lâu, đi qua hai bộ viện nhỏ, đem ba người tiến cử một viện lạc.

Trúc xanh trong viện trước mắt, ba lớn bốn nhỏ gian phòng ốc ẩn giữa trúc, trước phòng, còn có một khối đất trống nho nhỏ, bày bàn ghế đá, nhìn qua, thật sự là u nhã thanh tĩnh!

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nhìn điếm tiểu nhị kia đem chìa khóa giao cho Liễu Như Phong, hỏi: “Vừa rồi những người trong tiệm kia, là khách quen của các ngươi sao?”

Điếm tiểu nhị lắc đầu, đè thấp thanh âm, thần bí mà cười nói: “Vị công tử này, nếu bọn họ là khách quen của tiểu điếm vậy chẳng phải nguy rồi? Công tử hẳn là rất ít xuất môn? Những người này a, ngươi xem bọn họ mỗi người thân cường thể tráng, thần thái cao ngạo, một bộ bộ dáng khinh thường người. Đó là những người được gọi là người trong võ lâm! Công tử, ít nói nhiều một chút, ngài cũng đừng đi trêu chọc bọn họ, những người này, một lời bất hòa, sẽ rút đao chém người! Giết người không chớp mắt a!”

Nam Cung Thiên Mạc cười cười, nhìn Liễu Như Phong đưa qua một thỏi bạc vụn, nói: “Nga? Bọn họ là kia...... kia......”

Điếm tiểu nhị đã cười đến ánh mắt đều híp lại thành một khe hở, ước lượng ước lượng bạc vụn trong lòng bàn tay, ước chừng nặng tám chỉ?! (10 chỉ = 1 lượng) Nhất thời thái độ nhiệt tình thêm vài phần, thấy Nam Cung Thiên Mạc nói không được nữa, làm sao có thể để cho loại kim chủ này khó chịu, xấu hổ? Vội tiếp lời nói: “Người trong võ lâm, hảo hán trên giang hồ!”

“Ân! Lúc này bọn họ làm gì? Tiểu nhị ngươi đừng đa tâm, ta chỉ là có chút tò mò!” Nam Cung Thiên Mạc thấy thần sắc điếm tiểu nhị kia kinh ngạc, mỉm cười nói.

“Bọn họ a......” Điếm tiểu nhị kia bừng tỉnh đại ngộ, vội quay đầu lại nhìn nhìn cửa viện đóng chặt, tiến lên vài bước, đến gần Nam Cung Thiên Mạc, đè thấp thanh âm, nói: “Công tử, nếu chuyện này hỏi người bên ngoài, chỉ sợ sẽ không biết! Hỏi tiểu nhân, là công tử ngươi hỏi đúng người rồi!”

“Nga?!” Nam Cung Thiên Mạc không chút để ý lên tiếng.

Liễu Như Phong thấy thế, lấy ra một thỏi bạc nặng một lượng, chuyển qua.

“Ai nha! Này thật sự là ngượng ngùng!” Ánh mắt điếm tiểu nhị kia đều đã cười đến không thấy, trong miệng khước từ, động tác trên tay lại không chậm, bay nhanh tiếp nhận ngân lượng, để vào trong ngực, nói: “Công tử, chuyện này chính là bí mật! Nam Dương ngoài thành Hà Nam này, có một trang viện, là Thương Khung sơn trang đại danh lừng lẫy trong chốn giang hồ! Tiểu nhân nghe những người trong võ lâm kia nói chuyện với nhau, nói là Thương Khung sơn trang này có một thanh tuyệt thế bảo đao cùng một loại tuyệt thế thần công! Người có được, có thể bách bệnh bất sinh, trường sinh bất lão, phi thăng thành tiên! Kết quả, Thương Khung sơn trang này gặp phải đại mốc meo! Những hảo hán này chẳng phải cũng là người trong số nhiều người khó nhịu nổi sao? Nghe nói người toàn bộ võ lâm, đều hướng Nam Dương mà đến. Nhưng Thương Khung sơn trang kia có thể xưng bá một phương, cũng chẳng phải chỉ do ngồi ăn không không phải sao? Nghe nói, trước đó vài ngày, vài ngàn người chết ở Thương Khung sơn trang. Năm đại môn phái, vì bình ổn chuyện này, nhất tề xuất động, lúc này mới ngăn chặn được cục diện! Nghe nói còn có vài cái ma giáo gì gì đó, cũng đi Thương Khung sơn trang, những người trong võ lâm này, là muốn đi đối phó ma đầu của ma giáo kia...... Ai...... Người trong thành Nam Dương ban đêm cũng không dám xuất môn, nghe nói ma giáo này, thích nhất ăn tim người, uống máu người, ăn não tủy người......”

Điếm tiểu nhị kia nói tới đây, đánh cái rùng mình, vội nói: “Công tử, những lời này, ngươi nghe một chút thì được, nhưng ngàn vạn lần không thể nói ra ngoài! Vạn nhất người của ma giáo kia nghe được tiểu nhân loạn nói huyên thuyên, chạy tới ăn tiểu nhân, vậy làm sao bây giờ?”

Ba người Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ngơ, không khỏi thần tình cổ quái mà nhìn điếm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị kia càng nói càng sợ hãi, bỏ lại một câu: “Tiểu nhân đi chuẩn bị đồ ăn cho công tử!” Liền nhanh như chớp mà chạy đi.

Ba người Nam Cung Thiên Mạc hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

“Người này nói mê sảng cái gì a! Nghe cách nói của hắn như vậy, chỉ sợ là ai cũng đều hướng về phía Thương Khung sơn trang mà đi! Thật sự là......” Đỗ Như Phượng giận dữ.

“Bất quá chỉ là những lời truyền lung tung mà thôi, Phượng nhi việc gì phải sinh khí?” Liễu Như Phong an ủi nói.

Nam Cung Thiên Mạc cười cười, nhìn nhìn hai người, nói: “Như Phong, chúng ta xem như là người trong võ lâm trừ ma vệ đạo, hay là ma giáo ăn người không nhả mẩu xương kia?”

Liễu Như Phong chưa trả lời, Đỗ Như Phượng đã tễ mi lộng nhãn nói: “Mấy cái ma giáo kia...... Ha hả a...... Ma đầu...... Ha ha ha...... Ăn thịt người...... Ha ha ha ha......”

“Phượng nhi! Ngươi có thể không lên tiếng được không!” Liễu Như Phong nhìn Đỗ Như Phượng cười đến không thở nổi, nhíu nhíu mày, sợ Nam Cung Thiên Mạc sinh khí, vội cắt ngang tiếng cười của nàng, quát.

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, không lên tiếng. Hiện giờ Thương Khung sơn trang đầu nhập Tuyệt Cốc, nếu nói Tuyệt Cốc là tà ma ngoại đạo, Đỗ Như Phượng cười thành như vậy, lại tính là cái gì? Ma nữ?

Đỗ Như Phượng thật vất vả ngưng tiếng cười, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, cúi thấp đầu, nói: “Phượng nhi biết, hiện tại không phải không có ai sao?! Nam Cung cốc chủ sẽ không tức giận cùng Phượng nhi.”

“Phượng nhi! Còn không hướng cốc chủ xin lỗi......” Liễu Như Phong mặt nhăn mày nhíu, lớn tiếng quát. Đỗ Như Phượng nói những lời này, thật sự là không biết lớn nhỏ, nếu Nam Cung Thiên Mạc mất hứng, cho dù là mình, cũng cứu không được nàng!

____________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.