Chương trước
Chương sau
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Cũng đúng, nếu đợi cho My Sơn Tam yêu giết đám người mình, đoạt đi bảo đao, bọn họ lại ra tay cướp đoạt, thứ nhất không có khổ chủ, thứ hai vì đại nghĩa mà chiếm giữ! Danh chính ngôn thuận mà mang đi Vấn Thiên bảo đao, quả nhiên là một kế sách tinh tế!

Người của năm phái, cũng biết lời nói của Không Động Vô Thanh Tử đã lộ ra ý định thật của năm người, không khỏi nhất tề liếc hắn một cái, Không Động Vô Thanh Tử đành cường ngạnh đem câu nói kế tiếp, bức trở về trong bụng.

Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng nhìn nhìn sắc mặt của Đỗ Thương Sơn ẩn ẩn phiếm vẻ giận dữ, thở dài, nói: “Đỗ trang chủ, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho Thương Khung sơn trang! Không nói đến chuyện này, Đỗ trang chủ tự hỏi xem, có thể lấy lực lượng một trang, mà cường ngạnh đối kháng được cả võ lâm thiên hạ? Nhưng nếu đem Vấn Thiên bảo đao này, giao cho năm phái ta bảo hộ, thứ nhất tránh được họa trang hủy nhân vong, thứ hai cũng có thể miễn được một hồi võ lâm hạo kiếp! Thương Khung sơn trang sừng sững giang hồ trăm năm, uy chấn một phương, chẳng lẽ Đỗ trang chủ nhẫn tâm nhìn cơ nghiệp tổ tiên vất vả lập nên, cứ như vậy mà hôi phi yên diệt (bị hủy diệt, tan biến như tro, như khói)?”

Cơ nghiệp do bậc cha ông truyền lại, hóa thành tro tàn trong tay mình! Lời này quả nhiên đã đánh thẳng vào chỗ yếu hại trong lòng Đỗ Thương Sơn! Chỉ tiếc, lời nói của Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng đã quá chậm, nếu nói trước khi Không Động Vô Thanh Tử nói chuyện, tất nhiên Đỗ Thương Sơn sẽ cảm kích vạn phần, do dự khó quyết! Nhưng lúc này đã biết dụng tâm của năm phái, làm sao còn dám giao ra Vấn Thiên bảo đao?

“Đa tạ năm vị đặc biệt lo nghĩ cho tệ trang! Đỗ mỗ xin thay mặt toàn trang tạ ơn năm vị chưởng môn, chủ trì. Thương Khung sơn trang thật sự là do tổ tiên truyền lại, nhưng Vấn Thiên bảo đao cũng là của tổ tiên! Đỗ Thương Sơn vô năng, không dám từ bỏ vật tổ tiên truyền lại như vậy! Trên dưới Thương Khung sơn trang, thề cùng sơn trang cùng tồn vong!” Đỗ Thương Sơn đứng dậy, chắp tay cung kính thi lễ, nhưng lại như muốn tiễn khách!

Thiếu Lâm Vô Trần đại sư, Võ Đang Thanh Tùng đạo trưởng, Nga Mi Vô Bi sư thái, Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng, Không Động Vô Thanh Tử nhìn nhau, đang muốn khuyên nữa, thình lình nghe một tiếng cười dài, từ xa truyền tới. Rõ ràng thanh âm ở rất xa, nhưng bên trong đại sảnh, mỗi người đều nghe thấy vô cùng rõ ràng minh bạch.

Mọi người trong sảnh không khỏi nhất tề biến sắc!

Đỗ Thương Sơn cười lạnh, nói: “Xem ra hôm nay Thương Khung sơn trang thật sự là khách quý doanh môn (đầy cửa)! Không dám lưu lại năm vị đại sư, để tránh tệ trang làm phiền đến năm vị, nếu không kêu Đỗ mỗ phải hướng năm vị sư môn giao đãi thế nào?!”

Đỗ Thương Sơn nói xong, nhìn cũng không nhìn lại năm người liếc mắt một cái, thẳng bước ra khỏi cửa thính.

Vô Trần đại sư thấy mọi người trong sảnh đều đi theo Đỗ Thương Sơn ra ngoài, ngay cả Đỗ phu nhân không thể hành động, cũng để cho Đỗ Như Phượng cùng Liễu Như Phong phía sau đem mình nâng ra ngoài. Nhìn nhìn sắc mặt bốn người bên cạnh cứng ngắc, không khỏi khe khẽ thở dài.

Người của năm phái, hành tẩu giang hồ, tới nơi nào, không phải được cung kính? Khi nào thì phải chịu qua sự lạnh nhạt như vậy?! Chỉ là nhóm người mình đến, đầu tiên là thấy chết không cứu, sau đó lại mở miệng khuyên người ta đem vật gia truyền giao cho người ngoài, dù cho tính tình tốt đến thế nào, cũng vô pháp tiếp đón khách thế này...... (Cũng biết sao!?)

Vô Trần làm một cái nhãn tình, năm người cùng nhau ra khỏi thính, đang định khuyên Đỗ Thương Sơn nữa, ánh mắt vừa xoay chuyển, sắc mặt nhất tề đại biến!

Sắc trời lúc này đã tối muộn, đã gần đến hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu rọi không trung thành một mảnh đỏ máu!

Trong đất trời đỏ như máu tại đây, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh lam xuất hiện trong mắt mọi người, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, đã từ một điểm nhỏ màu xanh, hiện ra hình dáng đầy đủ của chiếc kiệu!

Bốn gã tráng hán mặc áo gai nâng chiếc kiệu nhỏ, nhanh chóng mà đi, hành tẩu như bay, đáp xuống đất không tiếng động! Một hôi y thanh niên (hôi = màu xám),áp sát bên kiệu, theo chiếc kiệu nhỏ màu xanh kia, lướt qua cửa trang, đi qua con đường lát đá xanh.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có vài người, mười mấy tên tráng đinh hoặc muốn cản lại, hoặc muốn công kích, đều chưa tới gần được chiếc kiệu nhỏ, chỉ thấy hôi y thanh niên bên kiệu giơ tay lên, liền đã không một tiếng động mà ngã quỵ trên mặt đất, không biết hôi y thanh niên kia làm ra chiêu gì, lại không có một người có thể tiếp cận chiếc kiệu nhỏ!

“A di đà phật! Đỗ trang chủ, những lời vừa rồi, thỉnh suy nghĩ kĩ! Nếu Đỗ trang chủ còn có chuyện quan trọng, năm người bần tăng không quấy nhiễu nữa, bây giờ liền cáo từ!” Thiếu Lâm Vô Trần nói xong, năm người liền chắp tay thi lễ, thân hình tung lên, hướng về phía phương hướng ngược với chiếc kiệu nhỏ màu xanh kia, bay lên mà đi —— cứ y như muốn trốn tránh chiếc kiệu nhỏ kia!

Mọi người trong Thương Khung sơn trang đều trợn mắt há hốc mồm, á khẩu không nói nên lời!

Bốn gã tráng hán áo gai như không nhìn thấy, không hề nhìn đến tráng đinh bốn phía, lập tức nâng chiếc kiệu nhỏ, bay qua tường viện, đáp xuốn viện, dừng kiệu lại, khoanh tay đứng yên hai bên!

Một tiếng cười nhạo truyền đến, gọi suy nghĩ mọi người trở về, đảo mắt nhìn về phía tiếng cười, chính là do người trong kiệu kia phát ra!

Cửa kiệu không có rèm, ánh mắt Liễu Như Phong chuyển một cái trên người hôi y thanh niên, sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm trên người thanh niên nam tử một thân tử y, mặt đầy vẻ lười nhác, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm chén, tự rót tự uống, hình thái hơi uể oải trong kiệu kia......

Tuy rằng tử y thanh niên này không nhìn về phía Liễu Như Phong, chỉ tự cố tự tại, nhất phái tao nhã nhàn nhã! Nhưng Liễu Như Phong lại cảm giác được độ ấm bốn phía, mỏng dần rồi lạnh xuống......

Tử y thanh niên trong kiệu này là cao thủ! Ngay cả hôi y thanh niên bên cạnh kiệu kia, lúc hành tẩu, chân không chạm đất, y phục không gió, khinh công đã có thể nói là nhất tuyệt, không dưới mình!

Nhìn tình cảnh này, hiển nhiên hôi y thanh niên bất quá chỉ là thị tòng hạ phó của tử y thanh niên trong kiệu! (Vậy sao!?)

Liễu Như Phong nhìn không ra tử y nhân trong kiệu nông sâu ra sao, nhưng trực giác cho thấy võ công đối phương sâu không lường được! Hoặc là —— chỉ có công tử Nam Cung Thiên Mạc mới có thể đấu cùng hắn?!

Tử y thanh niên cười một tiếng, một ngụm uống cạn rượu ngon trong chén, ném bầu rượu trong tay, giật giật thân mình, nghiêng dựa vào vách kiệu, hưng trí mà nhìn mọi người trong viện, trêu tức nói: “Đỗ trang chủ, khách nhân đã đến trong nhà, sao chủ nhân không nói lời nào? Cũng không thỉnh người vào nhà, đây là đạo đãi khách của Thương Khung sơn trang?”

Trong nháy mắt bầu rượu bay ra, hôi y thanh niên chuyển động.

Thân hình hôi y thanh niên chợt lóe, một tay đã tiếp được bầu rượu bay ra khỏi cửa kiệu, mũi chân nhấn xuống đất, thân hình xoay chuyển, mặt hướng vào trong kiệu, đưa lưng về phía đám người Đỗ Thương Sơn, hôi y thanh niên dừng lại, cầm bầu rượu, khom người, rót rượu —— cả quá trình vẫn lặng yên không một tiếng động, không chút tiếng gió!

Sắc mặt Liễu Như Phong đại biến, chỉ một chiêu này, đủ thấy võ công hôi y thanh niên cao cỡ nào, trên mình xa! Mà người này lại chỉ là một hạ phó!!!

Toàn thân Liễu Như Phong căng thẳng, đầu gối hơi cong, tạo thành thế tên đã lên dây, tùy thời cũng có thể phát ra một kích toàn lực!

Rượu xong, hôi y thanh niên thu thân, đứng yên.

Đám người Đỗ Thương Sơn mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, nếu vừa rồi hôi y thanh niên này không tiếp bầu rượu, mà là......

Trong lòng mọi người phát lạnh, đều ấn lên binh khí tùy thân, cảnh giới nhìn một người trong kiệu cùng năm người ngoài kiệu!

Tử y nhân nhẹ nhàng chuyển động chén ngọc trong tay, đánh giá Liễu Như Phong toàn thân căng thẳng, cười nói: “Ngươi không phải người của Thương Khung sơn trang! My Sơn Tam yêu kia là ngươi giết?”

Tử y nhân nguyên bản không chú ý tới Liễu Như Phong, chỉ là trong một cái chớp mắt vừa rồi, Liễu Như Phong phản ứng thật sự quá nhanh! Cơ hồ ngay lập tức, kình lực toàn thân đã chuyển động, tư thế thân thể đã được điều chỉnh đến tư thái công kích phòng bị tốt nhất! Mà đám người Đỗ Thương Sơn cùng một chỗ, lại chậm hơn rất nhiều...... Tử y nhân nhìn nhìn đám người Đỗ Thương Sơn, mỉm cười, yếu điểm chồng chất!

Tử y nhân đánh giá tư thái thân hình của Liễu Như Phong, nâng nâng tay, đem rượu trong chén ngọc uống một hơi cạn sạch, cố ý như vô tình, phát ra một đạo kình lực mạnh mẽ ẩn ẩn bao trùm toàn thân Liễu Như Phong.

Lúc này Liễu Như Phong đang vận động nội lực toàn thân, toàn lực phòng bị, làm sao còn tâm trí đáp lời.

Cũng may tử y nhân cũng không cần y trả lời, chỉ đảo mắt lại nhìn nhìn đám người Đỗ Thương Sơn, nói: “Thương Khung sơn trang, không thể đào tạo ra người có thân thủ như ngươi! Có thể nói cho bản cung, ngươi rốt cuộc là ai?”

Đỗ Thương Sơn thấy không đúng, ngày thường hoàn toàn nhìn không ra Liễu Như Phong biết võ công, mà lúc này khí thế toàn thân lại đã gần đến đỉnh, trên trán đã có mồ hôi chảy ra! Hiển nhiên người trong kiệu này làm cho y thập phần kiêng kị.

Người nào mà ngay cả Liễu Như Phong thoải mái giết chết My Sơn Tam yêu cũng phải thập phần kiêng kị?! Trong lòng Đỗ Thương Sơn chợt lạnh, vội liếc mắt ý bảo tổng quản Vạn Thiên Sơn một cái, chắp tay, nói: “Không biết vị công tử này xưng hô thế nào? Đến Thương Khung sơn trang ta có chuyện gì?”

Khóe miệng tử y nhân hiện lên một tia cười, khóe mắt chưa từng liếc về phía Đỗ Thương Sơn, chỉ đầy hứng thú mà nhìn Liễu Như Phong.

Hôi y thanh niên nhìn nhìn tử y nhân, chuyển hướng Đỗ Thương Sơn, thanh âm cứng nhắc, đạm đạm nói: “Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, gần đây nghe nói tuyệt thế thần đao hiện thế, đặc biệt đến quý trang, muốn trông thấy hình dáng của thần binh!”

Bích Tâm Cung?!

Huyết sắc trên mặt Đỗ Thương Sơn lập tức mất hết......

Tương truyền trong giang hồ, nhất cung song cốc ngũ phái!

Hiện có năm phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, Không Động.

Mà nhất cung song cốc vừa chính vừa tà, làm người cùng hành sự chẳng phân biệt thiện ác, chỉ bằng yêu thích!

Nhất cung —— Bích Tâm Cung!

Song cốc —— Đoạn Hồn Cốc, Tuyệt Cốc!

“Như thế nào? Ngươi không chịu nói cho bản cung?” Tử y nhân —— Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch mang vẻ thất vọng, lắc lắc đầu, ánh mắt quỷ dị đánh giá thân thể của Liễu Như Phong, cuối cùng dừng ở trên mặt y, lại gật gật đầu, cười nói: “Xem ra, hẳn là đợi đem ngươi mang về cung, chậm rãi giáo huấn một phen! Có lẽ ngươi sẽ nói cho bản cung cũng không chừng!”

Sắc mặt hôi y thanh niên tối sầm lại, nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, chợt thu hồi ánh mắt, chậm rãi tiến lên trước một bước...... (Haizz…, một con ng` mang số phận đáng thương! Haizz…)

“Mộ cung chủ! Thỉnh thủ hạ lưu tình......” Một đạo thanh âm u oán truyền đến từ xa xa, tiếng nói vừa dứt, mười đạo nhân ảnh đã đi vào trang, tráng đinh trên đường muốn ngăn lại, nhưng mới vừa động, liền ngẩng mặt lên mà ngã xuống. Mười đạo nhân ảnh, trong nháy mắt, đã đáp xuống viện.

Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch đảo mắt nhìn, cười nói: “Nguyên lai là Đoạn Hồn Cốc Ma Tâm Thánh Thủ Mai Việt Tâm, Mai đại tiểu thư cũng đến đây.”

Mai Việt Tâm một thân bạch y tơ lụa, sâu kín nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, chuyển hướng chiếc kiệu nhỏ, hạ thấp người thi lễ, nói: “Ở trước mặt cung chủ Bích Tâm Cung, Mai Việt Tâm không dám nhận xưng hô đại tiểu thư! Đoạn Hồn Cốc Mai Việt Tâm kiến quá Mộ cung chủ.”

Liễu Như Phong thở ra một hơi, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch trong kiệu vì Mai Việt Tâm đến, rốt cục cũng thu hồi nội lực vẫn luôn cường ngạnh áp bách mình, Nhất thời Liễu Như Phong thả lỏng thân trên! Nhưng trong lòng lại căng thẳng......

Mai Việt Tâm thật sự tới đây?! Cũng đúng, tên của Vấn Thiên bảo đao truyền ra, có thể Đoạn Hồn Cốc sẽ phái người tới, sớm nên nghĩ đến việc này, nhưng nhất thời tâm bị bó buộc bởi việc của muội muội Đỗ Như Phượng, không thể nghĩ nhiều như vậy. Trước mắt nên làm như thế nào cho phải? Có lẽ bản thân có thể tiếp tục đào tẩu, nhưng mẫu thân, muội muội đều ở đây, lại phải trốn như thế nào?

Liễu Như Phong khổ não. (Hị, cứ chờ đi ca!)

Lại nghe cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nhẹ giọng cười nói: “Không biết là Đoạn Hồn Cốc coi trọng Vấn Thiên bảo đao? Hay là Mai đại tiểu thư coi trọng người đáng thương này?”

Liễu Như Phong cười khổ, người đáng thương? Tính ra có lẽ cũng đúng! Nhớ tới lúc mới tỉnh, dược độc Mai Việt Tâm dùng trên người mình, mặc dù ở Tử Điện cũng đã từng chịu loại huấn luyện kháng dược tính, nhưng làm sao so được với sự hung mãnh của dược độc Đoạn Hồn Cốc? Chỉ là lúc ấy một lòng nghĩ Mai Việt Tâm sắp trở thành cốc chủ phu nhân của Tuyệt Cốc, chỉ đành cho rằng bản thân lại đang tiếp nhận một hồi huấn luyện kháng dược tính mà thôi......

Làn my đẹp của Mai Việt Tâm nhíu lại, lo lắng mà trông sắc mặt của Liễu Như Phong, nói: “Mộ cung chủ, Việt Tâm sẽ không tùy ý bắt người thí nghiệm dược, có thể thỉnh Mộ cung chủ chủy hạ lưu tình hay không?!” (chủy = mồm, miệng. ‘Hạ miệng lưu tình’, hay nha! XD~~!)

Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nghiêng đầu, ra vẻ tự hỏi, miễn cưỡng mà duỗi tay, hôi y thanh niên bên kiệu lập tức rót đầy chén rượu trong bàn tay kia.

Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nhấp một ngụm, khẽ thở dài: “Mai đại tiểu thư, tính ra, Đoạn Hồn Cốc cùng Bích Tâm Cung coi như cũng có một phần tình hương hỏa. Như vậy đi, bảo đao quy về bản cung, người quy về ngươi! Như thế nào?”

Mai Việt Tâm cứng ngắc, cười khổ lắc lắc đầu, không dám nhìn Liễu Như Phong nữa, nói: “Gia phụ đối Vấn Thiên bảo đao ngưỡng mộ đã lâu, phân phó Việt Tâm, cần phải đem bảo đao mang về, để cho hắn nhìn một lần, hoàn thành tâm nguyện suốt đời......”

Chén ngọc trong tay cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch dừng lại, thần sắc càng ôn hòa hơn, nhìn Mai Việt Tâm, nói: “Nói như vậy, Mai đại tiểu thư là đao cũng muốn, người cũng muốn?! Xem ra Bích Tâm Cung ta đã lâu chưa xuất hiện giang hồ, đã không còn người đồng ý cấp cho vài phần nể mặt nữa rồi......”

Đỗ Thương Sơn thấy những người này cư nhiên xem Vấn Thiên bảo đao như vật nhà mình, hoàn toàn không đem đám người mình đặt ở đáy mắt, trên mặt không khỏi xanh lại trắng, trắng lại đỏ, đỏ lại xanh! Cắn chặt răng, nhưng thủy chung không dám lên tiếng......

Đỗ Như Phượng sớm đã kiềm chế không được nữa, nhưng bị Liễu Như Phong một tay giữ chặt, nội lực bức ép, chắn á huyệt, lúc này mới không gây ra chuyện gì.

Đỗ Văn Lôi thật sự thông minh, thấy phụ thân như thế, Liễu Như Phong lại gắt gao giữ chặt Đỗ Như Phượng, tự nhiên cũng đem một bụng lửa giận cưỡng chế xuống.

Trong viện nhất thời không người nói chuyện.

Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch thở dài, lười biếng mà chống thân mình, quay về nhuyễn y trong kiệu, nhìn hôi y thanh niên bên kiệu, nói: “Ly Thương, còn sững sờ ở đó làm gì? Mai đại tiểu thư khinh thường Bích Tâm Cung, ngươi còn không đi thỉnh Mai đại tiểu thư tạm thời rời đi?”

“Vâng” Hôi y thanh niên Ly Thương khom người ứng thanh, xoay người đi hướng Mai Việt Tâm.

Mai Việt Tâm nhíu mày, nhìn Ly Thương, cười nói: “Ly Thương? Tả hộ pháp Bích Tâm Cung? Sớm đã nghe nói tả hộ pháp Bích Tâm Cung chuyên dùng dược độc, vậy là Mộ cung chủ nhìn y không vừa mắt? Phạt y biến đổi đa dạng?”

Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch xuy xuy cười khẽ, nói: “Mai đại tiểu thư quả nhiên lợi hại, chuyện này cũng có thể nhìn ra được? Kỳ thật bản cung bất quá chỉ là muốn xem dược độc của y so với Đoạn Hồn Cốc như thế nào mà thôi!”

Mai Việt Tâm nhìn nhìn Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, không biết lời này của hắn là ý tứ gì! Là chỉ ý khiêu khích của mình? Hay là chỉ mình cư nhiên có thể liếc mắt một cái nhận ra thân phận tả hộ pháp Bích Tâm Cung của Ly Thương?

“Mộ cung chủ hẳn là đã quên, dược độc của Bích Tâm Cung, cũng do Đoạn Hồn Cốc ta truyền qua! Mộ cung chủ để cho y lên, không phải là làm khó y sao?” Mai Việt Tâm nhìn chằm chằm Ly Thương, thấy y rõ ràng nghe được lời nói của hai người, nhưng gương mặt vẫn bất biến, chậm rãi đi tới.

Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cũng không đáp lời, chỉ cười nhìn bóng dáng hôi y thanh niên Ly Thương.

Ly Thương đi tới trước người Mai Việt Tâm, dừng cước bộ, hơi khom người một cái, nhìn mười tên Đoạn Hồn Cốc ngưng thần đề phòng, nói: “Cung chủ thỉnh Mai đại tiểu thư rời khỏi nơi đây!”

Mai Việt Tâm ngẩn ra, không nghĩ tới người này thật sự đúng là đến”Thỉnh” mình rời đi, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thần sắc biến đổi, cao giọng cười to, nói: “Thú vị, thú vị! Mộ cung chủ, nếu Thương Khung sơn trang không giao ra Vấn Thiên bảo đao, ngươi thật sự muốn giết người cướp vật?”

Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch lười biếng liếc mắt nhìn Mai Việt Tâm một cái, nói: “Mai đại tiểu thư, vậy ngươi lại đang làm gì? Nếu bọn họ nguyện ý ngoan ngoãn giao ra Vấn Thiên bảo đao...... Ngô, liền cho bọn họ một cái thống khoái có ngại gì!”

Mai Việt Tâm ầm ĩ cười to, lúc này đây, là tiếng cười vui vẻ —— nguyên bản đối phó cung chủ Bích Tâm Cung đích thân tới, Mai Việt Tâm không nắm chắc được mười phần, nhưng lúc này......

“Nam Cung cốc chủ, ngươi không nghe thấy sao? Sao lại có thể trơ mắt nhìn người bên ngoài giết người của Tuyệt Cốc ngươi?” Mai Việt Tâm giương giọng hô to.

“Mai Việt Tâm! Ngươi có ý gì?” Một tiếng quát lên, năm đạo nhân ảnh xẹt đến từ xa xa, đáp xuống viện, người đi trước, một thân áo trắng, phong độ phiêu phiêu, không phải Nam Cung Thiên Mạc còn có thể là ai?!

Lúc này đây, nhóm tráng đinh Thương Khung sơn trang đều đã học được một bài học! Đều tự đứng ở chỗ cũ, không dám lên ngăn trở! (Tội! XD~~!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.