Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trời dần dần sáng lên.
Gian phòng bị bịt kín, một tia hắc ám cuối cùng cũng bị ánh mặt trời nhuộm thành một dải màu xám. Nam Cung Thiên Mạc không thể không vì chói mà mở mắt.
Cảm giác lúc này hoàn toàn thả lỏng, từ ngày hôm trước tỉnh táo về sau, chưa từng có bao giờ!
Nhìn nhìn, người bị chính mình ôm trong ngực nguyên một đêm, dưới mí mắt đóng chặt, con mắt chuyển động cực nhỏ. Nghĩ chắc là y đã sớm tỉnh lại, phát hiện bị mình ôm, rồi lại không dám giãy ra.
“Thân mình ra sao?” Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được mà nở nụ cười, ở trên môi y nhẹ trác (trác = mổ (chim mổ)…, dịch từ này mà ta lăn lộn cười mấy vòng XD~~~~) hôn một chút, buông y ra, đứng dậy phủ thêm ngoại sam.
Phía sau truyền đến thanh âm vạt áo run run. Nam Cung Thiên Mạc vừa mới bắt đầu buộc đai lưng trên y sam, Liễu Như Phong đã xuống giường, quần áo chỉnh tề quỳ xuống bên cạnh hắn, một bên đem dây đai buộc cho hắn, một bên hồi đáp: “Công tử dùng ‘ Ngưng Lộ ’? Huyệt tử đã không còn trở ngại gì lớn.”
“Sao không nghỉ ngơi thêm một hồi?” Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay khều một sợi tóc dài rơi tán loạn của y, ở ngón tay cứng cáp mà chơi đùa.
“Thuộc hạ nên đi nấu cơm, để tránh khiến người nghi ngờ!” Tay buộc đai lưng dừng một chút, Liễu Như Phong thấp giọng nói.
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc biết y nói có lý, mặc y đem mái tóc dài chính mình chải thuận, buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-kiem-long-phong/116984/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.