*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Vâng” Liễu Như Phong xoay người đi ra ngoài, không lâu sau, cầm mặt gương đồng đến, giao cho Nam Cung Thiên Mạc, rồi thi lễ, rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc tựa vào đầu giường, cầm mặt gương đồng, soi soi. Trong kính là một thiếu niên có mái tóc dài rối tung, do nhiều năm ở trong phòng, làn da có vẻ phi thường trắng, có thể bởi vì bốn năm điên điên, không có luyện kiếm, ngón tay tinh tế bóng loáng, ngay đến một vết chai cũng không thấy...... Mà gần một năm, lúc nào cũng bị người hảo hảo che chở (sướng thế còn chê =.=) , trên người cũng không có vết thương nào, hiện ra gương mặt có vẻ mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng...... Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, trong lòng thật sự không vui, ngẫm lại Liễu Như Phong, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mười phần khí khái nam nhi, thân hình thon dài, vai rộng lưng thon.(chịu thua anh =.=) Muốn luyện kiếm, quan trọng phải tránh được tai mắt của ngoại nhân trong ngoài viện. Nhàn rỗi lâu rồi vẫn là nên trở về? Vậy nếu muốn thì phải tìm biện pháp khống chế được những người đó, nhưng dùng biện pháp gì? Làm như thế nào? Còn có huyễn hương, thật sự là mẫu thân làm?
Ném chiếc gương trong tay xuống đệm giường mềm mại cho hả giận, chiếc gương nảy lên vài cái rồi lẳng lặng nằm ở trên giường, bất động. Tâm trạng hỗn loạn, ngồi xếp bằng, lẳng lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-kiem-long-phong/116980/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.