Thẩm Đạc muốn thu dọn cái cục diện rối rắm mà nhà họ Hàn gây ra, nên sau khi về Bình Châu thì bận đến chân không chạm đất, vậy nên dù Tiết Diệu Dẫn có tâm muốn làm hòa với anh cũng không có cơ hội. Đêm đến, Tiết Diệu Dẫn vẫn sẽ để cửa, thế nhưng mấy hôm liền Thẩm Đạc cứ ngủ ở phòng sách, thậm chí đồ mặc hàng ngày cũng được Tiểu Hồng dọn qua không ít. Tiết Diệu Dẫn bắt đầu suy nghĩ lại, có phải là mình ra vẻ quá mức nên chọc phải vảy ngược của Thẩm Đạc rồi không? Cảm xúc vặt vãnh ban đầu qua đi, Tiết Diệu Dẫn hiếm khi lại âu lo, giữa trưa nghe tin Thẩm Đạc không về nhà ăn cơm lại càng thêm phần khó chịu. Tối, Thẩm Đạc bận bịu công việc đến đêm khuya mới về, Tiết Diệu Dẫn nghe hành lang có tiếng động xoẹt qua cửa phòng, rồi đi đến phòng sách ở sau, dịch chăn ngồi dậy. Tiết Diệu Diệu co được giãn được không thích cứ mãi nghẹn một chuyện trong lòng, thế nên muốn thảo luận cùng Thẩm Đạc về chuyện này, cùng lắm thì thừa nhận bản thân ra vẻ là được, cũng chẳng phải chuyện nghiêm trọng gì cho cam. Tiết Diệu Dẫn choàng một dải lụa ra cửa, trước khi mở cửa phòng sách thì thấy bên trong rất im ắng, tưởng Thẩm Đạc đã ngủ mà mình gõ cửa có vẻ không ổn lắm. Tiết Diệu Dẫn vòng vo ngoài cửa một hồi, cuối cùng vẫn không ức chế được ý niệm từ tận đáy lòng, lén lút mở cửa ra. Ánh trăng len lỏi qua ô cửa sổ, trong phòng khá mờ tối, mơ hồ nhìn ra được một cục đen sì nằm giữa phòng. Dựa vào khả năng cảnh giác của Thẩm Đạc thì không thể nào đến tận lúc này vẫn không có động tĩnh gì, Tiết Diệu Dẫn chắc hẳn anh đã ngủ say, bèn thẳng sống lưng đi chân trần đến. Sau khi Thẩm Đạc từ Bình Châu về, hai người không có lấy một lần được nói chuyện đâu ra đấy, bấy giờ đến cạnh bên cơ thể thân thuộc, trong lòng Tiết Diệu Dẫn tựa như được lấp đầy. Tiết Diệu Dẫn vươn tay muốn vuốt mái tóc trên trán Thẩm Đạc, còn chưa đến gần đã bị túm lấy cổ tay. Tiết Diệu Dẫn sợ đến nỗi giật cả mình, suýt chút nữa đã hét lên ‘má ơi’, thấy Thẩm Đạc mở đôi mắt đen nhánh ra, biết nãy giờ anh chỉ giả vờ, lật tay đánh anh mấy cái. Thẩm Đạc kéo cô vào lòng, vừa nhấc chân lên đã vòng chặt cô lại, đặt xuống dưới thân mình. “Không ngủ được nên đến đánh lén anh? Hử?” Thẩm Đạc nói đoạn, đôi tay không khách khí ôm thật chặt thân thể mềm mại sau mấy ngày cách biệt, từ tâm đến thân đều thoải mái khôn xiết. Tiết Diệu Dẫn giãy dụa hai cái rồi cũng thuận lòng nằm trong ngực anh, giơ tay lên nắm lấy cổ áo anh, “Cho anh bậc thang anh không thèm đi xuống, có phải có người nào khác rồi, đúng không?” Thẩm Đạc nghe cô hỏi mà phì cười, thế là lại kéo cô dịch dịch trước người mình, để cho cô dễ dàng cảm nhận được dục vọng nóng rực vào lúc này đây của bản thân, cúi đầu tìm đôi môi thơm ngào ngạt, “Là bị một tiểu yêu tinh hút hồn đấy.” Câu trả lời này đủ để làm vừa lòng Tiết Diệu Dẫn, nhưng vẫn còn canh cánh chuyện mấy hôm này anh không về phòng, không nhịn được hỏi vội. Thẩm Đạc mổ nhẹ lên môi cô, “Mấy hôm nay anh về nhà muộn, thân thể toàn mùi thuốc lá và rượu bia, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.” Tiết Diệu Dẫn nghe xong mà lòng như được rót mật, trước sau như được ngâm nước. Vì thế mà không hỏi thêm nữa, đôi môi đỏ mọng hé ra cắn nhẹ lên môi Thẩm Đạc, một hồi sau liền triền miên chẳng thể phân biệt đâu anh đâu em.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, sau mấy hồi nước sữa hòa nhau thì đã qua nửa đêm. Tiết Diệu Dẫn dính lên Thẩm Đạc, lười biếng không nhúc nhích, ngón tay mân mê từng đường nét khuôn mặt anh, dẩu miệng, “Rõ ràng là bảo anh ngủ ở phòng sách, cuối cùng thì em phải đến ngủ cùng anh cơ.” Tiết Diệu Dẫn thấy không thể mềm lòng với người này được, anh quá thông minh. Thẩm Đạc nghe thế cũng không phản bác, bóp những ngón tay mềm mại của Tiết Diệu Dẫn. Có chăng là vì lâu rồi không gặp, từ thân thể đến tinh thần đều khát vọng cực độ, trong nhất thời không ai muốn đi ngủ, trò chuyện câu được câu chăng. “Lần này có phải gặp chuyện khó rồi không?” “Khá phức tạp thôi, cũng không khó xử lý lắm.” Tiết Diệu Dẫn nào có ngu, biết chuyện lần này là do đợt trước mượn khu vực bên nhà họ Hàn vận chuyển vũ khí mà thành, vốn là chuyện cực kì bảo mật, lần này bị lộ ra ngoài, nếu không phải nội quỷ thì cũng là ngoại viện, kẻ đáng nghi ngờ nhất chính là cha con nhà Lận kia. “Lận Ái Như kia không phải rất thích anh à, sao lại trở tay bán anh thế? Đánh trúng cái nĩa lớn, không sợ bị kéo chân à.” Trong giọng nói của Tiết Diệu Dẫn có chút ghen tuông không lộ rõ, trông đến là để bụng. Thẩm Đạc nói: “Hai cha con nhà này rất thông minh, biết con đường của anh không dễ bắt chẹt nên chắc chắn sẽ chuẩn bị đôi đường. Hơn nữa Việt Châu chung quy lại cũng không phải hang ổ bọn chúng, bọn chúng dùng tình đồng hương làm chỗ dựa, âu cũng là điều hiểu được.” “Nhưng nhà họ Hàn đã thành như vậy rồi, Lận Hiến Lương đi kết bè với họ không phải là tìm đường chết sao?” “Chưa đến bước cuối không ai đoán được điều gì, có câu rết chết vẫn không ngã còn gì, nhà họ Hàn chiếm lĩnh Bình Châu nhiều năm, kẻ dựa vào họ không ít. Nhà họ Hàn đang đánh một trận chiến cuối cùng, người bên cạnh cũng thế, nếu có thể xoay chuyển được cục diện thì đời này chỉ cần hưởng thụ.” Tiết Diệu Dẫn không khỏi nhíu mày, “Theo lời anh thì mấy người Tần Cần ắt cũng bị kéo vào cuộc chiến này ư?” “Tuy rằng bên trong nhà họ Hàn đã hủ bại, song cũng đã trải qua nhiều sóng gió, không dễ gì ngã xuống thế được.” Tiết Diệu Dẫn lật mình nằm lên trên người anh, hỏi: “Vậy anh vẫn không định ra tay giúp đỡ bọn họ?” “Anh bất động mới là sự trợ giúp lớn nhất dành cho họ.” Thẩm Đạc nâng tay khẽ xoa bờ lưng bóng loáng của Tiết Diệu Dẫn, nơi nào đó tựa như cảm nhận được ẩn ý bên trong lời nói của anh, lại bắt đầu rục rịch ngoe nguẩy. Tiết Diệu Dẫn làm như không biết, còn dịch dịch trên người anh, hai khối mềm mại trắng nõn bị ép xuống, tạo nên cảnh tượng xinh đẹp làm ai cũng phải hoa mắt mà mê say. “Em không hiểu, Thiếu soái phân tích cho em nghe nhé?” Thẩm Đạc biết cô cố ý làm chuyện xấu, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Chủ ý lần này của nhà họ Hàn là châm ngòi anh và nhà họ Tô để tạo mâu thuẫn với Hồng Môn, lấy lý do chỉnh đốn binh lực để tìm kiếm ngoại viện, nếu anh án binh bất động, Tô Thừa và Tưởng Sở Phong cũng sẽ không có cơ hội phân tâm, với mấy người Tần Cần thì đã là sự giúp đỡ đầy đủ nhất rồi.” Thấy chuyện phức tạp lại được Thẩm Đạc tổng kết như vậy, trong nháy mắt Tiết Diệu Dẫn đã hiểu ra. Cô khều khều cằm anh như thể đang khen thưởng, hai chân chợt tách ra, cọ cọ vào cái thứ đồ đang dâng trào một tí.
Thẩm Đạc muốn động, hai tay nắm lấy vòng eo cô điều chỉnh lại vị trí, để cô nằm dính lên người mình, không hề khách khí đón nhận sự khen thưởng này. Hai người làm chuyện xấu hổ trong phòng sách đến hơn nửa đêm, tận khi rạng sáng Thẩm Đạc mới ôm cô về phòng, chợp mắt được không bao lâu là thức dậy. Cơn buồn ngủ lại đánh úp, Tiết Diệu Dẫn khó mở nổi mắt, híp lại nhìn Thẩm Đạc: “Đi sao? Anh không ngủ bù ư?” Thẩm Đạc mặc xong đồ, đến bên giường xoa đầu cô, kéo cô vào lại trong chăn, “Ngủ nhiều ít cũng không quan trọng.” Tiết Diệu Dẫn thấy câu này của anh quá tùy hứng, vén chăn lại lầm bầm: “Em đang nghi ngờ anh lượm âm khí bổ dương khí đấy.” Nếu không thì dày vò cả đêm thế kia mà sao tinh thần anh vẫn xán lạn vậy. Thẩm Đạc cười cười đặt lên má cô một nụ hôn, rồi mới đứng dậy đi ra cửa. Thẩm Đốc quân vốn muốn về để chủ trì đại cục này, sau khi nghe thấy Thẩm Đạc cũng đã quay lại, gọi điện thoại hỏi thăm vài câu, biết không có chuyện gì trở ngại thì mới an tâm, quay sang chơi mạt chược với đám bạn già. Tiết Diệu Dẫn không khỏi buồn bực, cụ già rốt cuộc là yên tâm với Thẩm Đạc đến chừng nào vậy. Ngẫm lại thì Thẩm Đạc ít khi cười nói, so với Thẩm Đốc quân hay lớn giọng không câu nệ tiểu tiết, càng làm cho Tiết Diệu Dẫn tò mò về vấn đề giáo dục Thẩm Đạc trong quá khứ. Giờ rỗi rãi khi nói đến vấn đề này, miêu tả về những chuyện thuở thơ ấu của Thẩm Đạc cũng rất thiếu thốn, dường như ngoại trừ trốn học bị phạt đứng ra, thì chuyện khác người nhất đó là lập bè phái với Tưởng Sở Phong và Hàn Nguyên Thanh đi đánh nhau. Tiết Diệu Dẫn nhìn anh luôn nghiêm túc và cẩn thận, từ nhỏ đã không quá kỳ quái, sau này vào trường quân đội thì càng thêm nghiêm khắc và có quy tắc. Có điều cô vẫn tò mò, hay là vì tính cách của Thẩm Đạc có vấn đề chăng. “Anh thật sự là con ruột của cha mình ư?” Tiết Diệu Dẫn cho rằng gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Thẩm Đạc ở trong trường quân đội bốn năm ròng, nhưng cũng đâu sánh bằng thời gian ở với Thẩm Đốc quân, nhiều năm như vậy mà không hưởng ké được chút hài hước nào? Hơn nữa Thẩm Đốc quân cũng đã nói, ngay cả mẹ chồng cũng là người thích nói chuyện cơ mà. Thẩm Đạc khõ đầu cô, không mấy dị nghị với vấn đề này. Tiết Diệu Dẫn nhìn Thẩm Đạc, gương mặt đượm ý cười, chợt nhớ ra gì đấy, nụ cười càng thêm sâu. Thẩm Đạc nhìn cô cười ngây ngốc không lý do, nhếch mắt đầy dấu chấm hỏi Tiết Diệu Dẫn chầm chậm vùi vào lòng anh, ngón tay trỏ rung rung, ánh mắt trong veo, “Thiếu soái của hiện tại có phải là dịu dàng hơn rồi không?” Thẩm Đạc cầm đầu ngón tay của cô vuốt ve khe khẽ, mỉm cười không đáp. Nhớ đến trước đây, Tiết Diệu Dẫn chỉ mới nghe danh chứ chưa thấy dáng của Thẩm Đạc, còn không khỏi tò mò, người như Thẩm Đạc thì có thể để ai lọt vào trong mắt, nào có nghĩ đến, ánh mắt anh lại dừng trên người mình đâu chứ. Vận mệnh, là một thứ gì đấy thật kì diệu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]