Có ông Phật to lớn Thẩm Đạc ở đây, chuyện Đỗ Mộng Đình cũng không tạo nên sóng gió quá lớn, không có chút động tĩnh gì. Tiết Chính Dương hẵng còn buồn bực: “Hai đứa ở cạnh nhau không tâm sự chuyện của mình, sao dành hết quan tâm lên người anh thế hả?” Trong khi hắn và Thẩm Đốc quân ngày ngày đều trông trời ngóng đất hai bọn họ có thể đốt lửa cho nhau, ấy vậy mà hai người lại chẳng mấy để tâm. “Không phải vì em sợ anh bị lừa ư.” Tiết Chính Dương trừng mắt, “Anh dễ bị lừa thế à? Em lo cho em đó, nhàn rỗi quá thì nhọc lòng chuyện của chính mình đi chứ? Em và Thẩm Thiếu soái—-” Không đính hôn thì giục đính hôn, đính hôn rồi lại giục kết hôn, Tiết Diệu Dẫn thấy hắn không bớt chuyện, rất phiền muộn nói: “Ôi chao anh phiền quá đi! Có thôi không hả?” Tiết Chính Dương thấy cô đã nghe không lọt tai nữa, đành ngậm miệng lại, chào hỏi nhân viên đứng quầy rồi đi về trước. Hai anh em đều là người chú trọng dưỡng sinh, trừ những nơi quá xa xôi thì gần như đều đi bộ. Mặt trời vừa rời núi, khí hậu thì mát mẻ, con đường trăm hoa đua thắm, đúng là thích mắt. Khí hậu thế này đủ làm người ta vui thích, nên con đường đương nhiên không hề yên ắng, dòng người và xe cộ lướt qua, khắp nơi đều rộn ràng náo động. Tiết Diệu Dẫn vừa quay đầu nói chuyện với Tiết Chính Dương, bên cạnh đột nhiên có ai đó lướt qua, cuỗm cái túi xách của cô chạy mất. Trong chớp mắt ấy Tiết Diệu Dẫn chỉ đọng lại cơn sửng sốt, không tin được mình lại bị cướp giữa đường xá thế kia, đến lúc nhận ra thì cả mặt đều méo mó, giành lấy một xấp tiền mặt từ tay Tiết Chính Dương chặn một chiếc xe kéo, chỉ tay về phía trước, “Đuổi theo cho tôi!” Tiết Chính Dương còn ngây ngơ hơn cả cô, nhìn thấy cô chặn xe kéo rồi chạy biến mất dạng, gấp gáp nhảy dựng tại chỗ. Kéo xe kia thấy Tiết Chính Dương đưa ra hai tờ bạc mệnh giá lớn cũng dốc lòng chạy, mém chút nữa là chạy qua kẻ cướp túi luôn. Thấy kẻ nọ chui vào ngõ nhỏ bên cạnh, Tiết Diệu Dẫn sợ không bắt được người nên vội vã xuống xe, giẫm giày cao gót bành bạch đuổi theo. Trong túi xách không có gì, chỉ là Tiết Diệu Dẫn không phục khi không duyên không cớ bị cướp mất, cả đường đuổi cướp không hề có suy nghĩ gì khác, mãi đến lúc chặn kẻ nọ ở cuối ngõ nhỏ mới ý thức được tình cảnh của mình. Kẻ nọ nhìn vách tường trước mặt, đã cùng đường rồi, lại xoay người thấy Tiết Diệu Dẫn chỉ đến có một mình, liền lộ vẻ dữ tợn, không kiêng dè gì ném túi về hướng cô. Trong lòng Tiết Diệu Dẫn khẽ run lên, thấy kẻ nọ cầm một cây dao nhào sang đây, nhanh tay lấy kẹp tóc trên đầu xuống phòng vệ. Bỗng dưng phía sau vang lên tiếng bước chân, Tiết Diệu Dẫn căng thẳng nghiêng đầu sang, còn chưa nhìn rõ được tình hình đã thấy kẻ kia bị đá bay ra mấy thước. Không còn uy hiếp trước mắt, Tiết Diệu Dẫn mới nhìn rõ người đến sau, không phải Thẩm Đạc thì là ai đây. Hơi thở của Thẩm Đạc cũng có hơi gấp, anh thả chân về đỡ vành nón, mới nhìn sang Tiết Diệu Dẫn. “Một mình đuổi cướp, không muốn sống nữa sao?” Tiết Diệu Dẫn hơi sốc vì vẻ ẩn nhẫn của anh, đến lúc sực tỉnh táo lại mới thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Thẩm Đạc vừa đi ra khỏi một cái hẻm, đúng lúc nhìn thấy cô nhảy xuống xe kéo ở đầu ngõ, vận chiếc sườn xám và đôi cao gót dùng hết sức bình sinh chạy đi, trực giác mách bảo đã có chuyện xảy ra rồi nên nhanh chóng đuổi theo, cũng may vẫn còn kịp. Thẩm Đạc nhặt túi lên đưa cho cô, còn không thèm để ý đến gã bị đá không nhúc nhích được nằm trên mặt đất kia. Tiết Diệu Dẫn bối rối nhận túi, vừa đi được một bước đã cảm nhận sự đau đớn từ mắt cá chân, theo bản năng đỡ lấy cành trúc ven đường, nhưng trúc nào đủ lực, lung lay lại sắp ngã. Thẩm Đạc phản ứng nhanh hơn duỗi tay kéo cô lên, tay kia chống lên tường, thế là cô bị vây kín mít. Tiết Diệu Dẫn nhìn ánh mắt tối sầm của Thẩm Đạc, lại nghe thấy Tiết Chính Dương cũng hớt ha hớt hải chạy đến, vừa chạy vừa bô bô miệng: “Thằng thúi tha dám ức hiếp em gái tôi!” Tiết Chính Dương sốt ruột quá thể, từ xa chạy đến nhìn thấy cảnh một gã đàn ông đang ép sát em gái mình, không biết lấy từ đâu ra một cây chổi nhào về phía cái ót của Thẩm Đạc, cho đến lúc thấy rõ Thẩm Đạc thân mặc quân phục thì mới sững sờ. Thẩm Đạc hơi nhíu mi nhưng không có phản ứng gì quá lớn. “Thiếu soái…. Thiếu soái, anh không sao chứ?”Tiết Diệu Dẫn kinh ngạc vội quay ra nhìn cái ót của anh. Tiết Chính Dương nhìn rõ người liền quẳng hung khí trong tay, xấu hổ không biết nên làm thế nào mới phải. Tiết Diệu Dẫn bực bội gào: “Anh, anh làm gì thế! Chưa nhìn ra ai đã đánh người rồi!”
Tiết Chính Dương đuối lý, ngập ngừng: “Không phải vì anh quá lo cho em ư, nhất thời hoa mắt…” Tiết Diệu Dẫn bất đắc dĩ lắc đầu, muốn nhìn xem tình trạng của Thẩm Đạc, anh lại hạ tay xuống, thản nhiên nói: “Không sao, có đi được không?” Tiết Chính Dương nghe thế thì lại căng thẳng: “Bị thương ở đâu?” “Chỉ trật chân thôi.” Tiết Diệu Dẫn cởi khuy cài giày nơi mắt cá chân ra, đã sưng tấy lên rồi, khẽ động chân. “Mang giày cao gót mà vòi đuổi cướp, sức nào chịu cho được?” Tiết Chính Dương vừa quở trách vừa ngồi xổm xuống xem vết thương cho cô, khẽ thở phào một hơi, “Không động đến xương, về anh bôi rượu thuốc cho em.” Tiết Chính Dương đang định bảo cô chờ hắn ra gọi xe kéo vào, đã thấy Thẩm Đạc hạ thấp người xuống ôm eo Tiết Diệu Dẫn bế ngang lên, sau đó dặn dò viên sĩ quan vài câu rồi đi ra khỏi ngõ. Tiết Chính Dương nhìn kẻ nửa sống nửa chết lăn trên mặt đất, lặng lẽ đá phăng cây chổi vừa nãy ra xa thật xa, rồi nhảy chân sáo chạy theo sau. Người trong nhà nhận được điện thoại của Tiết Chính Dương báo một lát sẽ về ăn cơm, nhưng đợi cả buổi trời vẫn không thấy hai anh em đâu liền bắt đầu sốt ruột. Không bao lâu sau lại nghe thấy người gác cổng báo, Tiết Diệu Dẫn được Thẩm Đạc ôm về, vừa vui vừa kinh ngạc. “Diệu Diệu sao thế?” Bà Cả vội đi lên hỏi han, bà Tư thấy vậy liền cho người mở rộng cửa phòng khách ra. Tiết Chính Dương thì cầm túi xách của Tiết Diệu Dẫn đi ở đằng sau, hừ nhẹ hai tiếng: “Nhà chúng ta có một nữ anh hùng, đơn thương độc mã đuổi cướp, tự mình hại mình.” Một nhóm phụ nữ tay trói gà còn không chặt, nghe được từ cướp đã sợ mất mật, lại biết Tiết Diệu Dẫn còn đuổi theo nữa, không khỏi kinh hãi một hồi, rồi từng người từng người lên tiếng quở trách. Đầu Tiết Diệu Dẫn sắp sửa nổ tung rồi. Lúc Tiết Chính Dương lấy rượu thuốc đến thì đổ ra tay chà xát, vừa mới áp tay lên mắt cá chân cô đã nghe thấy tiếng cô tru tréo lên như giết heo. Là một thầy thuốc, ngày thường chữa qua không biết bao nhiêu là vết thương, Tiết Chính Dương vô cảm tiếp tục dùng lực. Tiết Diệu Dẫn chỉ có thể ôm đệm dựa sô pha cắn răng kêu rên. Mọi người vây chung quanh cô, nhìn chằm chằm vào cái mắt cá chân sưng như móng heo của Tiết Diệu Dẫn. Thẩm Đạc nhìn dáng vẻ đau đớn toát mồ hôi trên hai gò má hồng hào của cô, lại dời mắt sang chiếc tà xẻ ra để lộ phần đùi trắng nõn, sau đó, xấu hổ phát hiện ra bản thân cứng lên. Lần đầu tiên Thẩm Đạc gặp phải một chuyện xấu hổ như thế này ở nơi đông người, nhân lúc nó chưa đủ cứng quá đà liền xoay mình đứng dậy. Tất cả mọi người đều bị động tác bất ngờ này của anh hấp dẫn đưa mắt sang, mười con mắt nhất mực nhìn anh. Thẩm Đạc ho khẽ: “Mượn nhà vệ sinh một chút.” Bà Tư vội gọi người giúp việc dẫn đường cho anh. Một lát lâu sau, Thẩm Đạc đi ra ngoài định bụng sẽ đến phòng khách, nào ngờ đụng phải bà Năm nói với anh: “Diệu Diệu đang ở phòng con bé đấy, Thiếu soái đi hết đoạn đường đá cuội này sẽ đến.” Thẩm Đạc vốn định về phủ, nghĩ ngợi một hồi lại xoay người đi. Tiết Diệu Dẫn đã đổi sang một bộ đồ khác, dù tóc rối chân sưng nhưng vẫn giữ được dáng vẻ tinh xảo vốn có của bản thân, chiếc sườn xám xanh với họa tiết tre xanh đậm, tôn lên những đường cong tuyệt mỹ của cô, chỉ ngồi đấy thôi cũng đủ bắt mắt. Thẩm Đạc lại nhớ đến dáng vẻ lúc cô vừa chạy vừa giơ chân lên, có chút buồn cười. Tiết Diệu Dẫn nhìn ra vẻ chế nhạo trong đôi mắt anh, chỉ xuống dưới cái chân sưng tấy của mình, gặm một miếng táo, phồng má hỏi: “Thanh danh anh hùng một đời của em xem như đã bị hủy hoại.” Nói lại thì Thẩm Đạc rất bội phục cô, không hiểu cô mang giày cao gót mà chạy được thế nào, phỏng chừng đoạn đường ấy chắc đã bị đôi giày cô thọc lủng lỗ mất. Tiết Diệu Dẫn gặm xong quả táo rồi ném vào sọt rác cạnh cửa, nhưng không lọt. Thẩm Đạc tốt tính đi đến nhặt hộ lên ném vào sọt. Hành động của anh làm Tiết Diệu Dẫn cảm giác được cưng chiều mà đâm sợ hãi, không hiểu sao cứ có cảm giác như thể anh đương hạ mình để phục vụ cho cô, vội vã đưa khăn tay của mình đến để anh lau tay.
Chiếc khăn tay tơ tằm khẽ phẩy qua đầu ngón tay thô ráp của Thẩm Đạc, vô cùng mềm mịn, nhưng dẫu sao cũng chẳng bằng làn da ai kia vô tình chạm vào. Thẩm Đạc cảm giác bản thân ắt hẳn đã trúng phải một loại độc mang tên ‘Tiết Diệu Dẫn’, chỉ cần là cô thì bất cứ lúc nào cũng có thể gợi nên những xúc động trước nay chưa từng có trong anh. Thế nhưng anh không hề thấy phản cảm với cảm giác này, nhưng có chút ảo não, vì nó làm bản thân anh mất lý trí quá đỗi. Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đẹp trên giường, đôi chút bất mãn trước sự vô tri vô giác của cô. Tiết Diệu Dẫn lại thấy hai người chỉ ngồi thôi thì có vẻ nhàm chán quá, thế là chủ động tìm chuyện để làm, nhảy một chân đi đến kệ sách tìm đồ. “Muốn tìm gì?” Thẩm Đạc thấy thế thì vội đuổi lên trước. Tiết Diệu Dẫn chỉ cuốn sách màu xanh lam đặt ở trên cùng, “Nó đó!” Thẩm Đạc nghe lời lấy xuống, nhân tiện dùng một tay kẹp ngang người bế mỹ nhân về giường. Vóc người của Tiết Diệu Dẫn so với các bạn đồng trang lứa cũng xem như là nổi bật, ấy thế mà dưới động tác của Thẩm Đạc, lại trông cô thật gầy yếu nhỏ xinh. Cô có chút kinh ngạc với lực cánh tay của anh, lúc ngồi xuống rồi còn không nhịn được trộm sờ sờ. Đúng là rất rắn chắc và có lực. Đây là cuốn album có một ít ảnh chụp khi Tiết Diệu Dẫn đi du học, cô vừa lật vừa kể chuyện cho anh nghe, Thẩm Đạc rất kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn đáp lại đôi câu. Album ngoại trừ một bức ảnh chụp chung với đông đủ rất nhiều màu da ánh mắt, thì những bức khác hầu như đều không thiếu người nước ngoài. Thẩm Đạc nhìn thấy một bức ảnh trong đấy, hình như Tiết Diệu Dẫn tham gia một hoạt động nào và được người khác chụp lại, kề bên mặt cô là mặt của một tên đàn ông dính sát vào. Tiết Diệu Dẫn thấy anh cầm cuốn album, vội giải thích: “Đây là lúc em tham gia giao lưu học thuật được các bạn chụp, người này là thầy giáo phụ trách bộ môn của em!” “Thầy các em trẻ thật.” Thẩm Đạc chỉ chỉ vào bức ảnh, nhưng ngữ điệu vẫn rất bình tĩnh không chút phập phồng, lại khiến cho Tiết Diệu Dẫn cảm nhận được một loại áp lực thật lớn. Cô cuộn tóc, ngại ngùng đáp: “Nhìn trẻ thế thôi nhưng thật ra đã hơn ba mươi rồi, hơn nữa anh cũng biết người nước ngoài mà, lễ độ như thế….” Mấy từ ‘hơn ba mươi’ ngay lập tức biến thành một mũi tên bắn thẳng vào Thẩm Đạc, anh nâng mắt hỏi: “Em thấy hơn ba mươi là rất già?” Tiết Diệu Dẫn nhìn anh, thầm than thôi rồi, vội vã cứu trận: “Không già không già, đàn ông ba mươi như một cành hoa cơ mà!” “Ừ.” Thẩm Đạc không tranh vui buồn, nhưng ánh mắt lại dời xuống bức ảnh. “………” Tiết Diệu Dẫn cảm thấy nói thế nào cũng không ổn, thật cẩn thận dịch đến trước mặt anh, “Tức giận rồi sao?” Thẩm Đạc bị cô hỏi mà nghẹn lời không biết nên trả lời như thế nào, anh cũng không keo kiệt đến nỗi tức giận với một bức ảnh. “Hay là ghen?” Tiết Diệu Dẫn cong mắt, đôi mắt sáng như những đốm sao nho nhỏ. Về chuyện này, Thẩm Đạc thật sự rất rất không muốn thừa nhận, hiếm khi lại yên lặng thế này. Tiết Diệu Dẫn thì khác, thấy anh như thế mới nhiều thêm chút bình dị và gần gũi, nhất thời không còn nơm nớp lo sợ như ban nãy nữa rồi, cười khẽ quàng tay qua cổ anh, dán má mình lên má anh, vui đùa. Đầu Thẩm Đạc lệch sang một bên, đôi môi Tiết Diệu Dẫn vừa lúc chạm vào mặt anh một thoáng, để lại một dấu son nhàn nhat. “Ôi… ngại quá!” Tiết Diệu Dẫn vội vã lau đi ký hiệu ấy, lại chợt đối diện với ánh mắt của Thẩm Đạc, tựa như bị chôn vào một mảnh thâm sâu khôn lường, ngây ngốc ngu ngơ. Ngay lúc cả hai không tự giác được dần dần đến gần nhau, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra cái rầm, Tiết Chính Dương kéo dài giọng oang oang gì đấy, lại nhìn thấy cảnh tượng một tên nửa nằm nửa ngồi, tên kia thì đang đè tên còn lại. Trong chớp mắt, mới nhận ra tình thế bèn nuốt hết những lời cần nói về, im bặt quay ra đóng cửa phòng lại, nếu căn phòng mà có khóa thì chắc hắn sẽ nhốt cả hai lại không biết chừng. Hai người bên trong không ngừng ảo não, chỉ có thể giả vờ như không có gì. Thẩm Đạc đứng dậy đội mũ quân đội lên đầu, âm giọng khàn khàn ướm chút dịu dàng: “Tôi về trước đây, hôm nào lại đến thăm em.” Tiết Diệu Dẫn hẵng còn ngây ngốc nhìn anh huơ tay, rồi nhìn anh đi ra khỏi cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]