Edit + Beta: Hwan
************
Nghe xong chuyện của Tiêu Phàm và Mạc Duy, Hàn Yên khóc rối tinh rối mù, thấy nó khóc thương tâm như vậy, Mạc Duy ngược lại cảm thấy có chút không yên tâm, y nói: “Ngươi không nên thương tâm như vậy.”
Hàn Yên nghẹn ngào nói: “Tại sao hai ngươi lại không thẳng thắn thành khẩn, như vậy sẽ không …”
Mạc Duy trầm mặc không nói, trên thế gian này có rất nhiều chuyện làm cho người ta hối hận không kịp, nếu như có thể, ai lại làm cho bản thân mình hối hận?
Lưu Vân không nói gì mà ôm Hàn Yên vào lòng, vỗ nhẹ lưng nó.
Mạc Duy thất thần trong chốc lát, giương mắt nhìn sắc trời một chút, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ta phải đi về rồi, hôm nay cảm ơn hai vị!”
Lưu Vân không có trả lời, chỉ là vuốt cằm nhìn hắn rời đi.
Nhìn bóng lưng Mạc Duy biến mất tại bóng đêm, Hàn Yên với hai mắt sưng đỏ nói với Lưu Vân: “Nếu bọn họ cũng thích đối phương, anh giúp bọn họ đi, âm dương xa cách như vậy rất đau khổ.”
Lưu Vân giúp Hàn Yên lau đi nước mắt vương trên mắt nó, “Ta đã giúp.”
“Giúp?” Hàn Yên kinh ngạc.
“Đúng vậy, ta đã giúp.”
“Sao em không biết là anh đã giúp?” Hàn Yên hoang mang hỏi.
“Cái này, ngày mai em sẽ biết.”Lưu Vân khẽ cười nói.
Đối với lời Lưu Vân nói, Hàn Yên nửa tin nửa ngờ
Lưu Vân cũng không thèm để ý, hôn hôn lên đôi mắt sưng đỏ của Hàn Yên, một bên giúp nó tiêu thũng, một bên có chút tự trách nói: “Sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ho/1216806/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.