Edit + Beta: Hwan
************
Mạc Duy đứng ở dưới bậc thang, ngẩn đầu nhìn lên phủ Vân Yên bị bao phủ bởi ánh nắng chiều, trong mắt sáng ngời hiện lên một tia đau sót.
Y yên lặng đứng trong chốc lát, xoay người đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh mở cửa, thân thể y chấn động, nơi này không phải đã hoang vắng bốn năm rồi sao, hơn nữa còn có lời đồn có quỷ, hẳn là sẽ không có ai đến, chẳng lẽ là…
Mạc Duy đột nhiên quay đầu, sau đó y thất vọng, không phải hắn, không phải hắn…
Mình thật khờ, hắn chết cũng đã bốn năm rồi, đại khái bây giờ cũng đã đầu thai, sao còn ở chỗ này chứ?
Mạc Duy lắc đầu, giương mắt nhìn về phía người đi ra, vừa nhìn thấy, y thất thần.
Đứng trước mặt y là hai thiếu niên tuấn mỹ đến không thể tin, ánh mặt trời chiếu lên người họ, có một loại cảm giác mông lung, làm cho bọn họ huyền ảo, làm cho người ta như thấy được tiên nhân trên Cửu Trùng Thiên.
Mạc Duy ngốc trong chốc lát, mới ý thức được mình thất thố, y vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, chần chờ hỏi: “Các ngươi là?”
“Chúng ta ở nơi này.”Lưu Vân ngắn gọn nói.
“Các ngươi ở nơi này?”Mạc Duy kinh ngạc, “Không phải nơi này không có ai ở sao?”
“Vốn là như vậy, nhưng chúng ta mới mua lại nơi này.”
“Ồ.” Mạc Duy một lúc lâu mới gật đầu, nơi này đã có người ở, như vậy sau này chính mình không thể tùy tiện đi vào.
Hàn Yên thấy Mạc Duy ngây ngốc không biết đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ho/1216804/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.