Hàn Yên ghé vào bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, bỗng cảm thấy có chút mờ mịt, nó cũng đã là con người rồi, nhưng tại sao lại có chút mất mát?
Lưu Vân đi tới, từ phía sau ôm lấy nó, gác cằm lên vai nó, hỏi: “Em đang suy nghĩ cái gì?”
Hàn Yên thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng hắn, “Sau này chúng ta sống ở đây sao?”
“Ừ, nếu sau này em thấy chán nơi đây, chúng ta lại đi nơi khác, như thế nào?”
“Chúng ta trụ ở chỗ nào?”
“Ta định mua một căn nhà xung quanh yên tĩnh.”
“Mua nhà?”
“Đúng vậy, chúng ta phải học sống giống như con người chứ!”
“A!”
“Công tử, thức ăn đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Bưng vào đi.”
Lưu Vân buông Hàn Yên, kéo nó đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Chờ tiểu nhị dọn xong thức ăn, Lưu Vân hỏi: “Ở nơi này có chỗ nào yên tĩnh cần bán không?”
“Hở? Hai vị công tử không người phải kinh thành sao?” Tiểu nhị có chút kỳ quái hỏi.
“Không phải, chúng ta từ nơi khác tới, nghĩ muốn ở chỗ này định cư.”
“Ồ, như vậy à, nơi yên tĩnh nhất ở nơi này là phủ Vân Yên, nhưng mà…”
“Phủ Vân Yên?”Hàn Yên và Lưu Vân đồng thanh nói.
Đối với phản ứng mừng rỡ của hai người bọn họ tiểu nhị có chút mạc danh kì diệu, hắn đương nhiên là không biết tên của phủ Vân Yên có tên của Hàn Yên và Lưu Vân, “Đúng vậy, nó gọi là phủ Vân Yên.”
“Tại sao gọi là phủ Vân Yên?” Hàn Yên hăng hái bừng bừng hỏi.
“Cái này” Tiểu nhị gãi gãi đầu, xin lỗi nói: “Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ho/1216798/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.