Mộc Tín Xa là đưa lưng về phía Anh Dạ Mạc, cho nên Anh Dạ Mạc nhìn không thấy trên mặt y là biểu tình gì, nhưng ngữ khí nghe lên chính là quái, cảm giác tựa hồ ẩn hàm lưu luyến không rời?
Nhưng Anh Dạ Mạc lựa chọn xem nhẹ giọng nói quái dị kia, đại khái là hắn suy nghĩ nhiều quá đi?
“Cho nên?”
“Dạ Mạc... Ngươi là không phải thực chán ghét ta...? Bằng không... Vì cái gì tổng đối ta lạnh nhạt như thế...?” Mộc Tín Xa chuyển đầu qua, thành khẩn nhìn Anh Dạ Mạc, hỏi hỏi.
Anh Dạ Mạc hoàn toàn không nghĩ tới y lại hỏi loại vấn đề này, nhưng lại hỏi .. chân thành như thế?
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta không chán ghét ngươi.” Cho dù nếu không thích, ngươi ngày mai cũng phải đi rồi, cũng không cần nói trắng đen.
“Thật sự...?” ánh mắt Mộc Tín Xa lóe lóe.
“Thật sự.” Chắc vậy, Anh Dạ Mạc trả lời.
“Vậy... Ngươi... Thích ta sao?” Mộc Tín Xa đột nhiên hướng đến gần Anh Dạ Mạc từng bước, nhìn ánh mắt hắn hỏi.
Cái này làm Anh Dạ Mạc thật sự bị dọa, hắn thật không ngờ Mộc Tín Xa lại không bình thường đến loại tình trạng này, bọn họ căn bản ngay cả bằng hữu đều không có? Cái gì mà có thích hay không...
“Không có cái gì thích hay không thích, không phải chúng ta mới nhận thức hai ngày?” Anh Dạ Mạc hơi hơi lui từng bước, trừ bỏ khoảng cách một chút, cũng không cố ý tránh ánh mắt y nhìn thẳng hắn.
Mộc Tín Xa đầu nhanh chóng xoay chuyển một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-tap-trung/37981/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.