“Mộc bang chủ, thực cám ơn ngươi lúc trước nguyện ý ra tay cứu Lạc Ngưng, chuyện này ta vẫn để ở trong lòng, nhưng vẫn không thể giáp mặt ngươi nói lời cảm tạ.” Anh Thiên Ngạo chuyển vào chính đề.
“Đại ca, bảo ta Tín Xa là được rồi, tuổi ta nhỏ hơn, nói ra như vậy có vẻ thân thiết hơn không? Còn có, ta lúc trước cũng không có cứu Lạc Ngưng, ngươi không cần theo ta nói lời cảm tạ.” Y lúc trước mặc dù có tâm muốn cứu Anh Lạc Ngưng, nhưng dù sao cũng không thể luân cho hắn lên vũ đài? Cho nên y cảm thấy được Anh Thiên Ngạo thật sự không cần cùng y nói lời cảm tạ.
“Không, ngươi có chút tâm, nói lời cảm ơn vì Lạc Ngưng, tấm lòng không phải ai cũng có, vô luận như thế nào ta đều nên hướng ngươi nói tiếng cám ơn.” Anh Thiên Ngạo cảm thấy được Mộc Tín Xa là người rất có nghĩa khí, mặc dù cuối cùng không phải y cứu Lạc Ngưng ra, hắn vẫn đối y lòng mang cảm kích.
“Kia cũng là Lạc Ngưng đối ta trước đây có ân, ta chỉ báo đáp hắn mà thôi.” Mộc Tín Xa nói, y chính là báo đáp lại Anh Lạc Ngưng năm đó mà thôi.
Anh Mị Sí xem hai người này một mực khách khí lai khách khí, nếu không ngăn cản bọn họ, thật không biết còn có thể khách sáo bao lâu?
“Đại ca, các ngươi nói tiếp,đồ ăn đều phải lạnh, da.” Anh Mị Sí nhảy ra ngăn lại bọn họ đang tiếp tục khách sáo.
“Ân, vậy, Tín Xa, ăn một chút gì đi.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Hảo, cám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-tap-trung/37975/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.