“Thiếu gia, thời tiết lạnh, bằng không thì vào nhà đi?” Nghiêm thúc thủ tại ở một bên hỏi, Mộc Tín Xa mặc đơn giản một bộ quần áo, so với đầu thu ban đêm mà nói, vẫn là quá ít.
“Nghiêm thúc... Ta còn muốn ngồi...” Mộc Tín Xa hữu khí vô lực nói, thanh âm y nghe ra lại phi thường suy yếu.
“Vậy lão lấy thêm áo khoác cho thiếu gia.” Xoay người đi vào trong phòng, Nghiêm thúc vì Mộc Tín Xa cầm thêm áo khoác trở ra.
Mộc Tín Xa cũng không nhúc nhích, ánh mắt càng ngày ứ đọng, Nghiêm thúc tự động giúp y phủ thêm áo khoác.
Mộc Tín Xa như vậy, Nghiêm thúc xem ở trong mắt, ở trong lòng lại đau, lão ở Mộc gia làm quản gia cũng đã ba, bốn mươi năm, có thể nói lão đã nhìn y từ bé lớn lên.
Lão sao lại không biết trong lòng thiếu gia đang đau?
Sinh nhật hàng năm, tất cả mọi người sẽ vui vẻ đợi chúc mừng, nhưng với y mà nói, hôm nay cũng là ngày y thống khổ nhất, cho dù đã qua nhiều năm, y vẫn bị nhốt trong quá khứ không ra được...
“Nghiêm thúc...” Mộc Tín Xa ra tiếng gọi lão.
“Vâng, Nghiêm thúc tại đây.”
Nghiêm thúc đi đến bên cạnh Mộc Tín Xa đợi y sai bảo, nhưng Mộc Tín Xa lại đưa đầu tựa vào bờ vai của lão, một câu cũng không nói.
Mộc Tín Xa hiện tại thoạt nhìn so với bình thường hoàn toàn không giống, y hình dạng mảnh mai, nếu bị va phải sẽ vỡ.
“Thiếu gia, không có việc gì.” Nghiêm thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-tap-trung/1965291/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.