Vào lúc này ở thành phố Lịch, tòa nhà bệnh viện đèn đuốc sáng trưng.
Cơn gió buổi đêm thổi qua khiến tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng màu trắng lay động, hơi lạnh lẳng lặng chui vào phòng bệnh. Lúc Khương Nùng đến, y tá vẫn còn chưa dọn dẹp lại giường bệnh, mắt cô lướt qua vệt máu đỏ tươi giống như chu sa trên chiếc giường đơn tuyết trắng, dưới ánh sáng lạnh lẽo trở nên chói mắt vô cùng.
Y tá đứng ở bên cạnh nói: "Anh Quý vừa mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật đã vội vã đòi đi, không ai ngăn được."
Đúng là không ngăn được thật.
Lúc nằm trên bàn phẫu thuật, Quý Như Trác cũng đã hấp hối rồi, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, nổi bật lên vết máu rực rỡ đọng ở trên môi, có một vài giọt nhỏ lên cổ áo rộng, mang lại cho người ta có cảm giác yếu ớt đến mức không trụ được dù chỉ một giây nữa.
Nếu không phải trên thiết bị y tế có hiển thị dấu hiệu của sự sống, cuộc phẫu thuật lại thành công lớn thì lúc Khương Nùng đến đây, chỉ sợ phải đi đến nhà xác mới gặp được anh.
Y tá bắt đầu thuật lại tình huống và ca bệnh cho Khương Nùng rồi thức thời rời đi trước.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, bàn tay cầm bệnh án của Khương Nùng hơi run rẩy, sau đó cô chậm rãi đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống.
Vẻ mặt của cô trống rỗng, hàng lông mi cong cong nhìn vào vách tường trắng xám, không hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415136/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.