Từ sau khi được thuyên chuyển về thành phố Lịch, chỉ cần có thời gian thì Khương Nùng đều tới cửa hàng sườn xám của Tạ Âm Lâu để tham quan.
Trong căn nhà cổ kính ở ngõ Thanh Thạch Vũ, từng dây hoa tường vi leo lên trước cửa. Khi có cơn gió khẽ thoảng qua, ngay cả ở trước cửa sổ trong nhà cũng có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quyến rũ trong không khí.
Khương Nùng đang thưởng thức bộ sưu tập sườn xám quý hiếm của mình, sau đó Tạ Âm Lâu chọn một bộ sườn xám gấm Tô Châu thêu hình vầng trăng trắng từ trong đó ra rồi cười nói: "Tuần trước vừa mới thêu xong, cháu luôn muốn tặng nó cho thím."
Màu này rất hợp với khí chất người đẹp Giang Nam của Khương Nùng.
Sau khi thay xong, đầu ngón tay thon trắng của Tạ Âm Lâu chỉnh lại cổ áo cho cô rồi lướt qua chất vải mềm mại: "Thím có thích không ạ?"
Thi thoảng Khương Nùng cũng mặc sườn xám, đôi mắt tựa làn nước thu hiện lên nụ cười: "Cháu thích gì vậy, thím cũng muốn tặng cháu một ít quà."
Tạ Âm Lâu rất thích tặng quà cho cô, đây không phải lần đầu.
"Ôi." Tạ Âm Lâu tựa chiếc eo mềm mại cạnh bệ cửa sổ, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc có chuông. Cô ta hơi nhấc tay lên, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra rồi nhìn bóng hình nhỏ nhắn đang nô đùa trong sân và nửa đùa nửa thật bảo rằng: "Cháu thích nhóc Đậu nhà thím quá. Tiếc là Phó Dung Dữ lại nói là khác thế hệ nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415126/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.