Chương trước
Chương sau
Giờ này mười dặm quanh đây không có tiệm nào bán mì mỡ hành mở cửa để đặt, Yên Hàng tùy ý trùm khăn tắm, đành tự tay nấu cho cô ăn.

Nhà bếp sáng đèn, còn Thẩm Già Hòa thì cây ngay không sợ chết đứng cầm một ly nước ấm ngồi trên ghế sô pha mềm mại và tráng lệ, mái tóc nhẹ nhàng xõa trên vai. Cô không mặc quần áo của mình vào mà chỉ khoác mỗi chiếc áo sơ mi mang đậm mùi hương phái nam của anh, đôi chân thon dài, trắng như tuyết khoanh lại, nhàn nhã uống nước chống đói.

Cuối cùng cô cũng có thời gian quan sát căn hộ này. Không gian trong phòng lớn hơn căn hộ của cô nhiều, hơn nữa Thẩm Già Hòa còn phát hiện từ phòng khách của cô nhìn ra tấm biển quảng cáo trên tòa nhà cao tầng ở ngoài sẽ rõ hơn.

Cô ngừng động tác uống nước một lát, yên lặng quay mặt sang chỗ khác nuốt nước miếng.

Nửa tiếng sau, Yên Hàng từ đâu biến ra cho cô một bát mì mỡ hành không chính thống thật, không có hành lá nên thay thế bằng tương ngọt, cho vào một cái bát sứ đắt đỏ giúp món mì miễn cưỡng gọi là đẹp mắt.

Thẩm Già Hòa nếm thử một miếng rồi đút cho anh theo thói quen: "Thấy sao?"

Vị cũng bình thường.

Yên Hàng liếc cô, tỏ ra không vui: "Làm như em nấu mì hay sao mà hỏi câu này?"

"Đừng dữ như thế mà." Thẩm Già Hòa vui vẻ cười, đuôi mắt phượng rủ xuống một cách ngoan ngoãn. Được ánh đèn chiếu rọi, không hiểu sao nó không còn mang nét mỹ miều nhưng lạnh lùng của thường ngày nữa. Hễ ăn gì cô đều rất tập trung, giống như con nít vậy, được cho ăn ngon là chỉ lo hau háu ăn.

Yên Hàng chưa bao giờ thừa nhận mình rất thích dáng vẻ này của cô, dịu giọng đi hẳn: "Ăn chậm thôi, làm gì dán mặt vào bát luôn vậy?"

Đồ ăn ấm nóng trôi xuống bụng, tâm trạng của Thẩm Già Hòa cũng thoải mái hơn, nói cũng nhiều hơn: "Quen ăn như vậy rồi, hồi trước Thẩm Thành Minh thích tát tôi trên bàn cơm, tôi mà không lo ăn sáng nhanh rồi chạy thì đã chẳng còn mạng rồi."

Nơi đáy mắt Yên Hàng thoáng chốc trở nên lạnh tanh: "Ông ta hay đánh em lắm à?"

"Lúc đi học đánh tôi thừa sống thiếu chết luôn chứ chả." Thẩm Già Hòa khuấy đều mì trong bát, giọng điệu thản nhiên như đang kể chuyện: "Sau đó gán tôi cho công ty quản lý trả nợ thì không còn hở ra là đánh nữa. Thẩm Thành Minh khôn lắm, biết tôi là cây rụng tiền của ông ta mà."

Ban đầu cô bị công ty quản lý xem như chim hoàng yến, đưa cho Yên Hàng chơi.

Có điều vì may mắn nên cô gặp được một cậu ấm đoan chính, lại được Khương Nùng ra tay cứu giúp một lần mới có thể bò ra khỏi hố lửa.

Thẩm Già Hòa hiểu đời hơn bất cứ ai, tỉnh rượu rồi nên mới cố ý viện cớ đói bụng để ngăn chặn chuyện sắp xảy ra với Yên Hàng. Cô cúi đầu tiếp tục ăn mì, không nhìn thấy Yên Hàng đang đưa tay ra như muốn ôm cô vào lòng.

Câu kế tiếp của Thẩm Già Hòa là: "Lúc mới vào nghề, tôi không có tự do, không chịu cầu tiến, chỉ muốn làm một ngôi sao không tên không tuổi, như vậy Thẩm Thành Minh sẽ không thể hút máu tôi nữa. Sau này truyền thông Phong Nhạc nâng đỡ tôi lên vị trí quá cao, sự nghiệp diễn xuất rực rỡ này đã không còn là thứ mà bản thân tôi có thể tự quyết định nữa."

Yên Hàng đặt tay xuống, từ từ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Già Hòa.

"Ban đầu hai trăm triệu tiền hủy hợp đồng bọn họ ép tôi hủy kia là Phó Thanh Hoài nể tình Khương Nùng đồng ý trả thay tôi." Thẩm Già Hòa vẫn kể lại những chuyện này bằng chất giọng bình tĩnh như cũ: "Tôi kiếm lại vốn cho truyền thông Phong Nhạc nhưng số tiền còn lại dùng để trả cho những người đã nâng đỡ tôi, đều phải trả cho những bộ phim nổi đình đám mà công ty đã cho tôi."

Ngày dài tháng nhớ, cô dính dáng đến quá nhiều nhà tư bản, ký hết hợp đồng này đến hợp đồng khác, cô đã không còn đường lui nữa.

Thẩm Già Hòa thật lòng hy vọng Yên Hàng sẽ hiểu. Vị ngọt của mì lan tỏa khắp khoang miệng, cô muốn vờ như bình tĩnh nhưng khóe mắt lại đỏ hoe: "Yên Hàng, trong mấy năm làm chim hoàng yến của anh, tôi chưa từng đòi hỏi anh hợp đồng phim hay một xu nào đúng chứ?"



Yên Hàng mím đôi môi mỏng. Cô nói không sai, trừ lúc đầu bị công ty cũ ép hùa theo ý anh ra thì bình thường Thẩm Già Hòa không quấn quýt với anh, cũng chẳng thèm đòi hỏi gì với anh.

Thỉnh thoảng anh chủ động hỏi: "Em không muốn đóng phim chỉ xoay quanh nhân vật nữ chính, được đặc cách vào đoàn làm phim sao?"

Thẩm Già Hòa chớp mắt: "Một ngôi sao không có tiếng tăm như tôi mà còn được đặc cách vào đoàn làm phim ấy hả? Thế không phải làm đạo diễn điên đầu sao?"

...

Thẩm Già Hòa mỉm cười: "Căn hộ này của anh ở thoải mái thật đấy, hay tặng tôi làm phí chia tay đi?"

Yên Hàng chẳng nói chẳng rằng.

Thẩm Già Hòa nói tiếp: "Tôi biết ít phong thủy, cửa sổ sát đất ở phòng khách này khắc vận làm giàu của anh, thật đó, ở lâu dễ xui lắm. Nể tình ở đây rất thoải mái, tôi bằng lòng chịu rủi ro đó cho anh."

Yên Hàng lặng thinh đứng dậy, vào phòng thay đồ thay quần rồi đi ra với gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Anh nhẹ nhàng kéo Thẩm Già Hòa đang ngồi trên ghế sô pha lên, đẩy cô ra ngoài: "Tạm biệt, không tiễn."

*

Thẩm Già Hòa không kịp thay cả quần áo, chỉ khoác mỗi cái áo sơ mi của anh đã bị đẩy ra ngoài.

Cô hơi cúi đầu nhìn đôi dép bông mình đang mang, ngón chân nhỏ nhắn, trắng muốt hơi động đậy, nhàn nhã cười: "Đồ hẹp hòi!"

Sau cái đêm rộng mở cách cửa lòng, chính xác mà nói là cô đơn phương tâm sự, đã nhiều ngày hai người không gặp nhau dù cách nhau chỉ có vài bước chân.

Nhớ cái chuyện hài hước Yên Hàng tổ chức đám tang cho người ba còn sống sờ sờ của mình, Thẩm Già Hòa lén lút hỏi Khương Nùng.

Không hề bất ngờ, chuyện Yên Bạc Ngôn còn sống khiến những bậc chú bác máu mặt đến từ các gia đình quyền quý tới chia buồn đều muốn xách dao chém Yên Hàng. Dạo này anh chết dí ở nhà để tránh đầu ngọn gió, không dám xuất hiện trên các tiệc tối lớn một cách huênh hoang nữa.

Thẩm Già Hòa cũng bị nhốt trong đoàn phim tiếp tục đóng phim. Thỉnh thoảng tỉnh giấc giữa đêm, mưa đang rơi rào rào ngoài cửa sổ, cô cuộn mình trong chăn, co tròn tại một góc giường nghe tiếng mưa rơi, trong lòng nhớ tới con chim én nhỏ kia.

Thoáng cái đã đến cuối năm, Thẩm Già Hòa là ngôi sao, đương nhiên phải dự nhiều sự kiện thảm đỏ và các bữa tiệc xã giao.

Cuối cùng Đới Lâm cũng chịu thả cô ra ngoài đoàn phim, đi dự bữa tiệc của một thương hiệu xa xỉ phẩm. Thẩm Già Hòa muốn nhận hợp đồng đại sứ thương hiệu của nhãn hàng này thì đương nhiên phải biểu hiện thật tốt. Buổi tối hôm đó, cô sửa soạn thật lộng lẫy, xuất hiện tại bữa tiệc với bộ lễ phục cúp ngực màu hồng đào, lại đứng dưới ánh đèn chói lóa, thật sự khiến cả phòng tiệc phải ngỡ ngàng vì sắc đẹp diễm lệ như bước ra từ bức tranh phong cảnh tráng lệ của mình.

Với địa vị vững chắc của mình, cô không cần phải ton hót, tâng bốc những ngôi sao trong giới giải trí.

Xuyên suốt bữa tiệc tối, cô chỉ cần làm một chiếc bình hoa xinh đẹp và bàn chuyện hợp tác là xong, còn lại Đới Lâm sẽ toàn quyền đại diện giải quyết cho cô.



Trong chính buổi tối hôm đó, Thẩm Già Hòa tình cờ bắt gặp Yên Bạc Ngôn. Từ xa nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, cô nghĩ ngay đến cảnh tượng ở linh đường, lúng túng muốn bỏ chạy, thế nhưng chưa kịp lẻn đi thì đã bị Yên Bạc Ngôn ở cách đó không xa hờ hững liếc nhìn.

Thẩm Già Hòa hồi hộp nắm lấy tay Đới Lâm, thì thầm: "Chết em rồi."

Đới Lâm ngờ vực hỏi: "Em gây chuyện gì rồi?"

"Nếu như ấy." Thẩm Già Hòa che mặt bằng ly rượu, nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Một ngày nào đó, chị đột nhiên nhìn thấy một nhà kinh doanh lớn với khối tài sản cả trăm triệu, bình thường chỉ xuất hiện trên báo chí nửa đêm nửa hôm mặc quần đi biển đánh con, chị nghĩ liệu ông ấy có giết em để diệt khẩu không?"

Đới Lâm: "..."

Suốt cả bữa tiệc Thẩm Già Hòa đều cố tình tránh mặt Yên Bạc Ngôn, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Thấy không lâu nữa bữa tiệc sẽ kết thúc, cô chưa kịp đặt ly rượu lên bàn và thở phào nhẹ nhõm thì giám đốc của thương hiệu xa xỉ phẩm ở đằng xa chủ động chào hỏi với cô, nhiệt tình gọi: "Cô bé thái tử phi!"

Thẩm Già Hòa tưởng mình nghe nhầm, hỏi Đới Lâm theo phản xạ: "Em từng diễn vai thái tử phi nào hả?"

Đới Lâm cũng ngơ ngác, may thay năng lực nghề nghiệp người đại diện của cô ấy không đùa được, quay sang mỉm cười bắt tay với giám đốc sản xuất: "Chào bà."

Giám đốc sản xuất này tên là Kinh Đông Huyên, nổi tiếng là khó tính trong giới thượng lưu, được rất nhiều ngôi sao nịnh nọt và tâng bốc vì mức độ uy quyền của bà ta, hiếm khi chú ý tới một diễn viên đang nổi như Thẩm Già Hòa. Nghe Đới Lâm dò hỏi đầy thành thạo, bà ta đáp: "Già Hòa là thái tử phi của Yên Thị còn gì?"

"Yên Thị ấy ạ?"

"Chính miệng chủ tịch Yên vừa nói với ông chủ nhà tôi đây là con dâu của ông ấy mà." Kinh Đông Huyên có mặt tại đó và cũng chính tai nghe thấy nên sẽ không nhận nhầm thân phận của Thẩm Già Hòa, bà ta nở nụ cười vô cùng hiền từ: "Tôi biết phải giấu cánh báo chí trước khi tin kết hôn được công bố nhưng tôi xin phép được chúc mừng thái tử phi trước."

...

Mai này gia sản bạc triệu của Yên Thị đều thuộc về vị "thái tử" Yên Hàng này, cho dù người ngoài có nổi lòng tham cũng không thể thay đổi được chuyện này, ai bảo anh là con trai độc nhất của Yên Bạc Ngôn chứ?

Thẩm Già Hòa nào dám mơ ước đến vị trí thái tử phi danh giá kia. Lúc bị Đới Lâm tra hỏi trên xe, cô cũng tỏ ra ngây thơ vô tội: "Trời đất chứng giám, em và Yên Bạc Ngôn chỉ có duyên gặp một lần thôi, chưa nói được với nhau một chữ nữa là."

Đới Lâm xoay đồng hồ đeo tay, trầm tư hỏi: "Vậy mà ông ấy nhận em làm con dâu là sao?"

Thẩm Già Hòa vừa nghĩ tới đây đã hộc máu, yếu ớt giải thích: "Lỡ ông ấy giận quá mất khôn vì đám tang của Yên Hàng thì sao? Chứ không thì kiểu gì cũng phải chọn một thiên kim nhà giàu bề thế, trình độ học vấn cao siêu hoặc một nữ doanh nhân mạnh mẽ, càn quét cả giới kinh doanh cho đứa con cưng độc nhất của mình chứ, sao lại chọn em?"

Đới Lâm gật đầu: "Sao lại chọn em nhỉ?"

Thẩm Già Hòa nghĩ nát óc cũng không thể nào hiểu nổi, dù gì tối đó cô cũng đã ép mối quan hệ giữa hai người vào ngõ cụt, Yên Hàng cũng không thể nào cố chấp sấn tới gần được, do đó cô cũng không tiện chủ động gọi điện hỏi chuyện anh.

Sau này nghĩ lại thì đằng nào cách gọi con dâu của Yên Bạc Ngôn cũng không gây ảnh hưởng thực tế gì cho mình, Thẩm Già Hòa định vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nào ngờ tuần tới thương hiệu xa xỉ phẩm kia lại chủ động đưa ra lời mời hợp tác, chỉ đích danh muốn thái tử phi Yên Thị là cô.

Đôi lúc lời đồn đãi được hình thành như thế, Thẩm Già Hòa có giải thích cách mấy cũng không thể đập tan tin đồn. Và rồi khi cô vô tình gặp một người vừa nhận cúp nam diễn viên xuất sắc nhất ở Hoành Đi3m, bình thường hai người gặp nhau chỉ gật đầu xã giao là xong, lần này anh ta dừng bước, thình lình thốt một câu như đọc ám hiệu: "Thái tử phi hả?"

Cây kem trên tay Thẩm Già Hòa rớt cái bịch: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.