Khi trời về khuya, toàn bộ thành phố bên ngoài khung cửa sổ kính sát đất dần dần chìm vào bóng đêm tối đen, từng ngọn đèn bắt đầu vụt tắt.
Khương Nùng dịu dàng dỗ Phó Cẩm Uyên chìm vào giấc ngủ rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng trẻ em, sau đó cô chuyển hướng sang một căn phòng khác. Cách một cánh cửa đang khép hờ, Khương Nùng nhìn thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ nơi khe hở.
Vừa khéo rọi lên tà váy của cô.
Khương Nùng không bước vào, yên lặng đứng bên ngoài cửa. Cô nhìn Phó Thanh Hoài bế nhóc Đậu vừa tắm xong ra khỏi buồng tắm, dùng chiếc khăn to rộng bao lấy con nhỏ. Anh tăng nhiệt độ cho phòng trẻ em rồi lấy một bộ đồ ngủ bằng bông, bàn tay đeo nhẫn cưới từ tốn mặc quần áo lên cho con, lần lượt cài từng chiếc cúc áo.
Nhóc Đậu dụi cái trán vừa hạ sốt vào phần cằm góc cạnh của ba, giọng nói ngoan ngoãn: "Ba ơi, là do con tham ăn, ngày mai ba đừng giận Chiêu Muội nữa được không ạ?"
Phó Thanh Hoài sờ trán cậu bé, góc nghiêng được ánh đèn chiếu rọi, gương mặt khôi ngô, biểu cảm rất đỗi bình thường: "Ừm."
So với Phó Cẩm Uyên ít khi làm nũng, nhóc Đậu lại giống như được ngâm trong hũ mật, mặc xong quần áo vẫn muốn dựa lên người của ba. Hàng mi đen dày như chiếc quạt nhung tơ phất xuống, càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn của cậu bé. Nhóc Đậu cứ thế dụi dụi lên người ba mình.
Phó Thanh Hoài gần như chiều theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415112/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.