Lúc bọn họ rời khỏi trường đua ngựa là chín rưỡi tối, vẫn còn sớm.
Lúc xe lái được nửa đường, Phó Thanh Hoài đột nhiên bảo tài xế dừng lại, tự dưng rảnh rỗi nắm tay cô đi dạo dọc theo dãy đèn đường vàng ấm áp. Thành phố này phồn hoa như gấm, chỉ là ngày thường Khương Nùng bận bịu, luôn ngồi xe đi qua chứ rất ít khi nghiêm túc nhìn ngắm cảnh đêm.
Cơn gió se lạnh thổi tới, thổi tung mái tóc đen dài tới eo của cô.
Phó Thanh Hoài vén giúp cô vài lọn tóc, để lộ ra góc nghiêng gương mặt đang tươi cười.
"Em có cảm giác như chúng ta đang quay trở lại ngày mình kết hôn." Khương Nùng nói: "Lúc mới quen anh ba, em cũng không dám tham lam nghĩ tới rằng sẽ có một ngày anh có thể đi dạo cùng em trên đường giống như những đôi yêu nhau bình thường."
Trước giờ anh luôn là gia chủ nhà họ Phó thần bí khiêm tốn, chưa từng lộ mặt, nếu không kết hôn sinh con, với thân phận của Phó Thanh Hoài có lẽ anh sẽ ngồi xe đi qua đoạn đường sầm uất này nhưng sẽ không dừng lại, thứ có thể lọt vào được mắt anh đều là hợp đồng làm ăn mấy chục tỷ và một vài cuốn sách cổ bản sưu tầm.
Cũng chỉ có những lúc như này Khương Nùng mới cảm thấy người đàn ông bên cạnh thuộc về trần thế.
Cô nhìn ngắm cảnh tượng đượm mùi khói lửa nhân gian xung quanh, đi dạo trên một con phố xa lạ, khẽ nắm chặt bàn tay của anh, chẳng hề cảm thấy mờ mịt chút nào.
Thấy phía trước có cửa hàng tiện lợi, cô đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: "Em mời anh uống nước ngọt."
Tới cửa hàng mua đồ đều là học sinh tiểu học, Khương Nùng mua hai lon nước ngọt vị anh đào và vị chanh, xoay người nói với anh: "Em muốn nhìn anh mở lon bằng một tay."
Phó Thanh Hoài đứng dưới ánh đèn trong trẻo lạnh lùng, trên khuỷu tay còn vắt áo khoác âu phục, nghe vậy anh bèn nhận lấy.
Tuy không biết Khương Nùng muốn nhìn làm cái gì nhưng nếu mở lon nước ra có thể khiến cô vui thì chuyện này đương nhiên anh bằng lòng phối hợp.
Nửa đoạn xương cổ tay của anh lộ ra trong ống tay áo trắng tinh, trên da thịt màu trắng lạnh còn in hoa văn hình Phật màu vàng nhạt thần bí. Ngón tay thon dài như ngọc hơi cong lại, anh không phí quá nhiều sức đã kéo cái quai tròn màu bạc ra. Theo tiếng bọt khí vang lên, ngón tay anh cầm lon nước đưa tới trước mắt Khương Nùng.
Bên cạnh có người nói nhỏ: "Đẹp trai quá."
Khương Nùng cười, nhấp một ngụm nước có ga vị anh đào, quên luôn việc lấy điện thoại ra quay lại.
Nhưng người đã ở trong tay cô rồi, sau này muốn nhìn thì nhìn bất cứ lúc nào cũng được.
...
Lúc Phó Thanh Hoài và Khương Nùng rời khỏi cửa hàng tiện lợi có không ít em gái si mê còn len lén lấy di động chụp ảnh anh, không hổ là nhan sắc cấp bậc thần, đi đến đâu cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, đãi ngộ có thể so với sao hạng A. Khương Nùng ngược lại không ghen mà còn nói đùa: "Nếu anh ba chịu debut thì nhất định có rất nhiều công ty quản lý chen lấn muốn ký hợp đồng với anh đấy."
Môi mỏng của Phó Thanh Hoài hơi cong lên, ngón tay thon dài khẽ búng vào trán cô: "Ừ, tiếc là anh bị gia nghiệp tổ tiên để lại quấn thân rồi."
Khương Nùng không nhịn được nên bật cười, đôi mắt trong veo đẹp như nước mùa thu. Đi loanh quanh như vậy một lúc, trên chân cô còn đi đôi giày cao gót nên hơi mệt, bèn ngồi xuống chiếc ghế sắt dài ven đường.
Phó Thanh Hoài khoác áo khoác âu phục lên vai cô, dưới mái tóc rối tung lộ ra một gương mặt nho nhỏ, mi mắt thanh mảnh được tôn lên càng thêm xinh đẹp.
Ngón trỏ thon dài của anh lướt qua đường cong ở cằm cô, dưới bầu không khí vô cùng yên tĩnh, xung quanh ngay cả một con mèo hoang cũng không có.
Chỗ này đúng là nơi lý tưởng để hẹn hò, Khương Nùng nhìn quanh, đang muốn nói gì đó thì Phó Thanh Hoài đã cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ chạm lên môi cô: "Trước kia ở trường có người nào theo đuổi em mà bắn pháo hoa cho em chưa?"
Khương Nùng được hơi thở ấm áp của anh bao phủ, cảm nhận được nhiệt độ của nụ hôn kia, cô muốn nói nhưng lúc mở miệng lại bị anh hôn sâu hơn, cuối cùng chỉ có thể th ở dốc, khe khẽ hít thở luồng không khí mới mẻ.
Phó Thanh Hoài cực kỳ dịu dàng hôn cô, đôi môi mỏng dừng lại ở khoé môi như đang chờ câu trả lời.
Đầu óc Khương Nùng trống rỗng, hơi mơ màng nghĩ, như sực nhớ ra chuyện gì đó, cô bèn nói: "Lúc ở nội trú, có bạn nam ở bên dưới tỏ tình sẽ đốt một ít pháo hoa, ừm, có điều ngay sau đó đã bị dì quản lý ký túc xá đuổi đi."
"Đốt pháo hoa ở khu đất trống?"
"Đúng vậy." Thật ra thì chỉ là mấy que pháo để tô điểm cho bầu không khí mà thôi.
Trán Khương Nùng kề trán anh, cảm nhận hơi nóng phả xuống, ngay cả đuôi lông mi hơi cong cong chưa mở ra cũng hơi ẩm ướt.
Khương Nùng cảm nhận được ngón trỏ như ngọc của Phó Thanh Hoài đang sờ vành tai cô, men theo đường cong xinh đẹp dừng lại ở mạch đập bên cổ cô. Khương Nùng có cảm giác mạch đập của mình dần nhanh hơn, mà anh cũng nhân lúc nghỉ giữa nụ hôn, nói: "Nùng Nùng của anh đáng có được những thứ tốt nhất, anh ba bắn pháo hoa nguyên cả thành phố này cho em được không?"
Khương Nùng còn chưa lấy lại tinh thần từ những lời nói này thì đã nghe thấy tiếng pháo hoa nổ rền vang.
Bầu trời đêm xa xôi đen như mực kia thoáng chốc trở nên rực rỡ sắc màu, soi sáng khung cảnh phồn hoa của toàn thành phố, cũng phản chiếu trong đôi mắt như nước mùa thu của cô...
Lễ tình nhân đêm nay, pháo hoa rực rỡ của cả thành phố chỉ nở rộ vì một người.
Mà không chỉ dừng lại ở đó, trên con phố buôn bán sầm uất nhất, trong tiếng người ồn ào, hơn một nghìn chiếc máy bay không người lái xuất hiện ở toà cao ốc nổi tiếng thành phố Tứ, xếp thành hình một đoá sơn trà tuyệt đẹp giữa ánh sáng rực rỡ thoáng hiện ra, sau đó lại xuất hiện những lời tỏ tình với Khương Nùng.
Câu anh yêu em của Phó Thanh Hoài lấy sao trời làm chứng, được cả thế giới chứng kiến rõ ràng.
...
Không nghi ngờ gì, trên hot search có một vị trí cho anh.
Những người hâm mộ đều nhốn nháo, có không ít người nhanh tay lẹ mắt chụp cảnh tượng dùng máy bay không người lái để khoe ân ái này rồi đăng lên Weibo với nội dung:
"Đây chính là sếp lớn cậy thế nuông chiều vợ sao, dùng toà nhà đắt tiền nhất để bày tỏ tình cảm tuyệt vời nhất."
"Vẫn là Phó Thanh Hoài biết chơi, pháo hoa của cả thành phố vào lễ tình nhân tối nay cũng là anh ấy phóng đúng không, tôi cũng chụp được, hu hu hu... Là pháo hoa hình hoa sơn trà, cứu với, lãng mạn chết mất!"
"Bây giờ tôi cầu thần bái phật, mỗi ngày đều thắp hương mong ông trời phù hộ ban cho tôi một Phó Thanh Hoài còn kịp nữa không?"
"Bây giờ xin thì chậm rồi nhưng nghe nói anh ấy có con trai đó."
"Tạm biệt các vị, tôi đi xếp hàng đầu thai ngay tối nay đây ha ha ha ha."
"Xong rồi, sau này ở trên đường thấy có người châm mấy cây nến với đốt mấy cây pháo bông tỏ tình đều cảm thấy không đáng nhìn, vẫn là Phó Thanh Hoài tuyệt vời, muốn bày tỏ lời yêu với vợ mà bắn pháo hoa cả thành phố luôn!"
"Lại hâm mộ Khương Nùng thêm một ngày nữa..."
Khương Nùng cũng không biết chuyện bắn pháo bông toàn thành phố vào lễ tình nhân lại vô tình biến cô thành người phụ nữ được người ta ngưỡng mộ nhất trên mạng, thế nhưng tối nay cô cảm thấy rất hạnh phúc, trên đường trở về trước khi trời sáng đột nhiên lại có mưa, hai người đều bị ướt cả người nhưng tâm trạng không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Trở về nhà, sau khi vào cửa, cô nhìn Phó Thanh Hoài rồi cười, vội vàng cầm khăn lông sạch sẽ lau tóc.
Phó Thanh Hoài cầm áo khoác âu phục che mưa cho cô, áo sơ mi của mình thì ướt sũng, dán chặt vào lồ ng ngực vững vàng.
Khương Nùng sợ anh bị cảm nên cô còn nấu canh gừng xua khí lạnh, trước khi lên giường nói thế nào cũng phải nhìn anh uống mấy hớp.
"Cơ thể anh ba ốm yếu thế sao?" Tuy hỏi vậy nhưng vì cô cứ khăng khăng nên Phó Thanh Hoài cũng ngoan ngoãn uống.
Mùi vị của canh gừng tương đối mạnh, là loại anh không quá thích.
Uống xong anh kéo Khương Nùng tới, dùng đôi môi mềm mại của cô để nhuận miệng.
Cơn mưa rơi ngoài cửa sổ dần dần nhỏ lại, hạt mưa chảy dọc xuống theo cánh cửa kính trong suốt phản chiếu ánh đèn tươi đẹp khẽ đung đưa bên trong căn phòng.
Ban đêm yên tĩnh, sự náo nhiệt trên Weibo cũng không ảnh hưởng đến thế giới riêng của hai người.
Khương Nùng thay áo ngủ ngồi trên người anh, đầu tiên là hôn, giờ phút này bọn họ không cần làm gì cả, cứ thế dùng động tác âu yếm dịu dàng hơn hẳn bình thường để vượt qua màn đêm dài đằng đẵng này.
Phó Thanh Hoài thấp giọng hỏi cô: "Em có nhớ lần đầu tiên em uống say trước mặt anh không?"
Khương Nùng vô cùng ấn tượng, khi đó hai người vừa mới phá bỏ sự mập mờ, cô đã cắn lên yết hầu của anh tạo thành một dấu răng nho nhỏ. Bị anh trêu chọc làm cô xấu hổ không thôi, đầu ngón tay của Khương Nùng chạm vào chỗ kia, bây giờ dấu vết đã biến mất hoàn toàn nhưng ký ức thì không.
Sau đó, Khương Nùng cắn lên cho anh một dấu răng mới, cô khẽ nói: "Ngay từ đầu anh đã chơi trò lạt mềm buộc chặt với em có đúng không?"
Trong mắt Phó Thanh Hoài hiện lên ý cười, anh truyền hơi ấm và hơi thở nóng bỏng sang cho cô: “Trước giờ anh ba chưa từng chơi đùa với em.”
Trong lòng Khương Nùng thầm nghĩ còn nói không chơi đùa, gặp gỡ cô một lần sau đó cố ý biến mất trong thế giới hỗn loạn của cô một thời gian, chờ đến khi thèm ăn mới xuất hiện, nếu nói tới nắm bắt trái tim phụ nữ thì không ai giỏi bằng anh.
Bây giờ tính toán nợ cũ đương nhiên Phó Thanh Hoài không chịu nhận, lời âu yếm nói ra như pha mật: “Khi đó anh ba đối với em là tình chẳng biết bắt đầu từ bao giờ...”
Đầu óc Khương Nùng choáng váng mơ hồ nghĩ đến câu tiếp theo: Chỉ trong khoảnh khắc mà đã đắm say.
...
Hai người đang hôn nhau thì bị gián đoạn bởi một lời mời gọi video.
Khương Nùng thấy nửa đêm Thẩm Hành gọi điện tới cũng đành dẹp bỏ tâm tư tiếp tục âu yếm với anh, cô mặc lại chiếc áo ngủ vừa bị nới lỏng, ngồi thẳng dậy rồi mới vuốt sang bên chấp nhận cuộc gọi.
Đầu video bên kia xuất hiện khuôn mặt tươi cười của nhóc Đậu đầu tiên, cậu bé ngọt ngào gọi: "Mẹ ơi."
Nhìn thấy con trai, giọng nói của Khương Nùng cũng dịu dàng thêm mấy phần: "Cục cưng, muộn vậy rồi sao con còn chưa đi ngủ thế?"
Nhóc Đậu đã ngủ một giấc, tỉnh dậy vẫn nhớ chuyện lễ tình nhân nên muốn gọi video cho cô.
Cậu bé sống ở nhà họ Thẩm rất vui vẻ, thường xuyên chia sẻ với Khương Nùng, ngoài việc bắt kịp chương trình học cậu bé còn kể người cậu xinh đẹp của mình đang nuôi một con vẹt nhỏ mắt xanh để chơi với nhóc nhưng con vẹt rất dữ, mổ vào ngón tay út của nhóc.
Cậu bé còn kể nhà họ Thẩm có nhiều cậu quá, nhóc không nhận ra hết được.
Nghe ông ngoại nói những người cậu ấy là con ngoài giá thú.
Nhóc Đậu cái hiểu cái không, ngây ngô hỏi: "Mẹ ơi, con ngoài giá thú nghĩa là gì ạ?"
“Chuyện này…” Khương Nùng chuyển camera về phía Phó Thanh Hoài đang lười biếng dựa vào đầu giường, hạ giọng trêu đùa: “Con phải hỏi ba của con ấy.”
Hai ngón tay mảnh khảnh của Phó Thanh Hoài đỡ camera, cầm lấy chiếc điện thoại di động.
Anh chỉ có một chiêu để dỗ dành nhóc Đậu, mặt không chút thay đổi nói: “Con ngoài giá thú có nghĩa là không phải là con của ba mẹ.”
Nhóc Đậu cũng tin: “Vậy con ngoài giá thú của ba có nhiều không ạ?”
Trong nhận thức của cậu bé, cậu và em trai là con ruột của ba mẹ.
Phó Thanh Hoài: "..."
Khương Nùng hiếm khi thấy anh bị hỏi khó, thấy vậy cô bèn cong môi nở nụ cười.
Mà đầu video bên kia, nhóc Đậu đang nằm trên chiếc chăn nhung mềm mại, mơ hồ có thể nghe thấy bên cạnh cậu bé có tiếng nói chuyện, là Phó Cẩm Uyên đang biếng ăn.
“Ông ngoại, con không ăn nổi nữa..."
Thẩm Hành nói: “Thằng bé này sắp đói bụng đến nỗi nói linh tinh rồi, nào, há miệng ra.”
Khương Nùng vốn định nói mấy câu với con trai nhỏ của mình nhưng tính cách của Phó Cẩm Uyên cao ngạo lạnh lùng cũng không thích nói chuyện, nhất là lúc này bị ép ăn khuya, gương mặt nhỏ nhắn cũng đã nhăn lại thành cái gì rồi, đâu còn tâm trạng giả vờ ngây thơ nũng nịu với mẹ nữa.
Cuối cùng điện thoại rơi vào tay Thẩm Hành.
Ông ấy không nhìn vào trong video, trong lòng cố ôm Phó Cẩm Uyên đang bày ra vẻ không tình nguyện, bất đắc dĩ thở dài: "Thằng bé này nhỏ nhưng tính khí ghê gớm quá."
Phó Cẩm Uyên vừa mới học nói chuyện, câu đầu tiên không phải gọi ba mẹ mà là nói đừng chạm vào con.
Thằng bé nói chuyện không lúng búng cắn chữ như nhóc Đậu mà rất lanh lợi, chỉ là không thích nói, gương mặt luôn bày ra biểu cảm thanh cao kiêu ngạo, ngay cả khi con chó dẫn đường đi ngang qua cũng bị thằng bé lạnh lùng liếc mắt nhìn.
Thẩm Hành phát hiện cháu ngoại nhỏ của mình còn bị ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng, cực kỳ không thích chạm vào sinh vật giống cái.
Chỉ là một thằng nhóc con mà được di truyền nhiều tật xấu như vậy từ đâu không biết.
Khương Nùng xấu hổ nói với ba ruột của mình là có lẽ do tổ tiên truyền lại.
Có điều Phó Cẩm Uyên cũng thích người cậu xinh đẹp của mình.
Thời gian thấm thoát trôi, hai đứa nhỏ được nuôi dưỡng ở nhà họ Thẩm tới cuối năm, chờ đến lúc trận tuyết đầu mùa của thành phố Tứ rơi xuống, cuối cùng Thẩm Hành cũng tự mình hộ tống hai đứa cháu ngoại về nhà.
Sáng sớm hôm nay bên ngoài tuyết rơi rất dày, ngay cả không khí cũng se se lạnh.
Khương Nùng muốn đón con trai nên đã xin phép đài truyền hình cho về sớm, hơn chín rưỡi đúng giờ đi cùng Phó Thanh Hoài đến sân bay.
Ở cửa vào người đến người đi đều là lữ khách qua đường, cô đứng một lúc, thỉnh thoảng lại nhìn giờ.
Mãi đến nửa tiếng sau.
Từ xa cô đã nhìn thấy Thẩm Hành xuất hiện trong bộ đồ màu xanh lam, trong lòng ôm một đứa, tay kia thì dắt nhóc Đậu.
Khương Nùng mỉm cười, vội vàng đi tới đón.
Nhóc Đậu cứ vài ba hôm là lại gọi video cho mẹ, không hề xa lạ với cô chút nào, cứ như vừa mới tách ra, đôi chân ngắn của cậu bé chạy nhanh đến ôm đầu gối cô: "Mẹ!"
Khương Nùng sắp không ôm nổi cậu bé nữa rồi, thế là cô nhấc cậu lên giao cho Phó Thanh Hoài ở bên cạnh.
Tầm mắt dưới đôi hàng mi cong vút của cô nhìn vào trong lòng Thẩm Hành.
Phó Cẩm Uyên vẫn bị quấn trong chăn, trên đầu đội một chiếc mũ con hổ màu đỏ lông xù làm gương mặt thằng bé trở nên càng dễ thương. Đôi mắt to màu hổ phách sáng ngời nhìn Khương Nùng một lúc lâu, dường như cuối cùng cũng nhận ra đây là mẹ ruột của mình, sau đó nó mới vươn đôi tay tôn quý của mình ra: "Con muốn ôm."
Khương Nùng ẵm con trai qua, thằng bé mềm nhũn, còn thơm mùi sữa.
Rõ ràng Thẩm Hành đã chăm sóc hai đứa cháu ngoại rất tốt, vì còn bận việc nên sau khi xuống máy bay ông ấy cũng không tiện trở về cùng Khương Nùng, ngược lại ông để chú chó dẫn đường ở lại.
Bởi vì Phó Cẩm Uyên thích con chó này, sau đó Khương Nùng mới nghe được từ miệng Lương Triệt: "Vốn dĩ gia chủ của nhà họ Thẩm muốn chọn cho cậu chủ nhỏ một con Ngao Tây Tạng, nhưng chú Cửu lại cảm thấy loại chó đó không thân với người nên không đồng ý."
"..."
Phó Cẩm Uyên ở trong lòng mẹ một lúc lại chủ động đi tìm Phó Thanh Hoài, thằng bé vẫn nhớ ai là ba ruột của mình, bàn tay nhỏ bé đầu tiên là túm lấy ống quần lạnh như băng của anh leo lên, sau đó thò đầu ra dùng đôi mắt màu hổ phách to tròn nhìn anh.
Ở bên trong xe, Phó Thanh Hoài một tay ôm nhóc Đậu đang mơ màng buồn ngủ, anh rũ mắt lẳng lặng đối diện với cậu bé vài giây.
Phó Cẩm Uyên cũng không có khái niệm tranh giành để được ưu ái hơn, dù sao anh trai có thì nó cũng có.
Chỉ là trong tiềm thức thằng bé cảm thấy hình như mình thích người đàn ông gọi là ba ở trước mặt này hơn người cậu xinh đẹp nhà họ Thẩm, miệng nhỏ khẽ mấp máy, rành rọt nói ra từng chữ: "Ba ôm anh cũng phải ôm cả con nữa.”
Khương Nùng khẽ tựa vào vai Phó Thanh Hoài, nhìn thấy cảnh này, cô chậm rãi nở nụ cười.
Phó Cẩm Uyên tự động tìm một chỗ thoải mái trong lòng anh, bàn tay nhỏ bé cho vào túi tìm một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng bị đè bẹp, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay của Phó Thanh Hoài.
Khương Nùng ở bên cạnh quan sát, giọng nói êm ái trong trẻo dịu dàng hỏi: "Tại sao con lại cho ba kẹo?"
“Quà gặp mặt ạ.” Đôi mắt màu hổ phách của Phó Cẩm Uyên lặng lẽ quan sát vẻ mặt tò mò của cô.
Khương Nùng lại hỏi: "Vậy mẹ không có à?"
“Con chỉ có một viên kẹo.” Phó Cẩm Uyên chọn đưa cho ba, thằng bé vươn đôi tay thon dài trắng nõn sờ gương mặt Khương Nùng, sau đó chậm rãi nói: “Mẹ ngoan, mẹ không được tranh giành để được ưu ái hơn đâu đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]