Phòng bệnh cao cấp yên tĩnh trở lại, ánh mặt trời nhảy nhót bên ngoài cửa sổ, những tia nắng vàng nhạt chiếu vào ô cửa sổ sát đất, phủ lên bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn đang nằm trên giường.
Khương Nùng nằm trên gối, nhưng chóp mũi lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt khiến cô vô cùng an tâm trong trí nhớ, ý thức mơ hồ trôi đi, ngay cả hàng lông mi dài cong vυ"t cũng khép lại, đuôi mắt vẫn còn đọng nước.
Đồng hồ quay từng vòng từng vòng, lúc cô tỉnh lại, tiếng gọi đầu tiên thoát ra giữa hai cánh môi chính là: “Anh Ba.”
Phó Thanh Hoài ngồi trên mép giường bên cạnh cô rất lâu, dùng lòng bàn tay như ngọc gạt mấy sợi tóc ướt dính trên trán cô.
Nhìn thấy lông mi Khương Nùng run run mấy cái, anh cúi thấp người xuống thì thầm: "Chầm chậm thôi, anh Ba đang ở bên cạnh em."
Những lời này thật sự có tác dụng, cô hít một hơi thật sâu, mới tỉnh dậy khỏi cơn mê man toàn một màu đen.
Mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tuấn tú nhưng hốc hác của Phó Thanh Hoài bên dưới ánh mặt trời chói chang, như đã lâu không gặp, Khương Nùng cứ nhìn anh chằm chằm, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Phó Thanh Hoài giúp cô lau đi, giọng nói phát ra càng dịu dàng hơn: "Đau ở đâu sao?"
Khương Nùng khẽ lắc đầu, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, mới phát hiện đang bị anh nắm chặt không hề buông lỏng.
Phó Thanh Hoài sợ cô ngủ không tỉnh lại, sau khi y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415099/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.