Kể từ hôm ở đài Tân Văn, ngoài mặt Thẩm Hành không có hành động gì lớn, nhưng lại thường xuyên dắt chú chó dẫn đường xuất hiện bên cạnh cô, quan hệ giằng co giữa hai cha con cuối cùng cũng hoàn toàn bị phá vỡ.
Ông thật sự dụng tâm học làm một người cha đủ tư cách, muốn dành cho cô những điều tốt nhất.
Khương Nùng cũng thử tiếp xúc với ông nhiều hơn, hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ những quyển sách cổ nổi tiếng đến những ngôi sao trên bầu trời, sau đó cô phát hiện Thẩm Hành có học thức rất uyên bác, vả lại còn có trình độ nhất định trong thư pháp.
Cô cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Thẩm Hành bước vào thư phòng, ánh sáng tự nhiên xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh đi vào trong phòng nên không cần bật đèn, những tia nắng vàng nhạt chiếu lên người ông, khi ông không đeo kính đen, có thể nhìn thấy rất rõ màu da của ông vô cùng tái nhợt, trên hàng lông mày sắc bén có một vết sẹo không sâu lắm.
Ngay cả khi không thể nhìn thấy gì, ông cũng có thể xử lý bút mực một cách thuần thục.
Thế bút vô cùng phóng khoáng hạ xuống giấy Tuyên Thành được trải sẵn trên bàn hai chữ: “Khương Nùng.”
Khương Nùng đứng bên cạnh nhìn thấy tên mình, khóe miệng liền cong lên.
Thẩm Hành viết xong, trong đáy mắt đã đong đầy cảm xúc: "Đã nhiều năm không cầm bút nên vẫn còn cảm thấy khá lạ lẫm."
Nhưng chữ viết của ông lại đẹp một cách lạ lùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415097/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.