Trong văn phòng sạch sẽ và ngăn nắp, rèm cửa đều được kéo xuống để chặn lại những ánh mắt tò mò ở bên ngoài, Khương Nùng còn đóng cửa lại, ngồi trên xe lăn vẫn có thể hoàn thành hết những việc này mà không hề nhiễm tục khí, Phó Thanh Hoài nhướng mày, tháo khẩu trang xuống rồi nói: “Chủ bá Khương cũng có chút phong thái kim ốc tàng kiều đấy.”
Vẻ mặt Khương Nùng lúng túng, bốn chữ kim ốc tàng kiểu này khơi gợi cô nhớ lại Thiệu Minh Châu trong giới Bắc Kinh đã từng nói:
Cô ấy nói, Phó Thanh Hoài giống như một con khổng tước trắng đứng trên đỉnh núi tuyết bễ nghễ nhìn xuống tất cả chúng sinh, ai gặp cũng không dám vọng tưởng xây một tòa nhà, tạo ra một cái l*иg tơ vàng để nhốt anh lại.
Lúc này không bàn tới phòng làm việc của chủ bá có xa hoa hay không, nhưng nó đã nhốt được một người xưa nay hành tung thần bí như anh.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Nùng vịn vào xe lăn, xung quanh không có người nên cô tiến lại gần anh hơn một chút, nhẹ giọng giải thích: “Người làm trong ngành tin tức ít nhiều đều có tính thích bát quái, em sợ bọn họ bắt gặp một người có tiếng tăm như anh Ba, sẽ tò mò bàn luận như động vật quý hiếm, đến lúc đó lại kinh động đến trưởng đài thì không tốt.
Bất kể Phó Thanh Hoài đi đến đâu, danh tiếng của anh cũng đã sớm lan xa, đặc biệt là nhóm chủ bá kênh kinh tế tài chính, nếu để bọn họ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415074/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.