Sau khi nhận được điện thoại của cô.
Phó Thanh Hoài đã ngừng ngay việc kinh doanh đang trên bàn đàm phán, khởi động máy bay riêng cả đêm chạy tới.
Ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài trắng nõn và lành lạnh chạm vào khuôn mặt đang thất thần của cô, nó lạnh như băng, lại vì gió tuyết mà mất đi huyết sắc bình thường, anh cầm lấy áo khoác cashmere mà thư ký kịp thời đưa tới bọc cô lại.
"Yến Hàng nói em ngủ trên đường đi, nên anh không đánh thức."
Giọng nói khàn khàn mát lạnh của anh truyền vào tai cô, so với bình thường thấp hơn ba phần: “Bác sĩ đã khám cho bà rồi, trời đông trơn trượt, bà không cẩn thận bị ngã nên tổn thương đầu gối."
Khương Nùng phải mất rất lâu mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, nếu không có anh ôm lại, e là cô cũng bị nứt xương bánh chè.
Nghe Phó Thanh Hoài nói bà ngoại không sao, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhưng giọng nói của cô không khỏi có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn này đã khiến Phó Thanh Hoài nhìn cô.
Lúc này, dường như Khương Nùng đã quên mất ngày hôm qua, hai người đã phát sinh hành vi mang tính thực tế, hoàn toàn, ngay cả thân thể đều đã thuộc về đối phương.
Cô vẫn chưa quen sai sử người chồng mới cưới hợp pháp này như cô nên làm, ngay cả khi được anh dìu đi vào trong con hẻm sâu trong ký ức, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415060/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.