Bên trong nhà hát Lê Hương, do hôm nay có sự hiện diện của một vị khách quý, nên ngoài cửa đã ngưng nhận khách ngoài.
Xuyên qua cầu thang gỗ điêu khắc đi thẳng lên nhã gian yên tĩnh trên lầu hai, ông chủ nhà hát tự mình cầm hí khúc đơn, đứng bên cạnh bình phong sơn thủy, yên lặng chờ Phó Thanh Hoài chọn một khúc.
Anh đang ngồi dựa vào ghế, mùa đông rất lạnh nhưng trên người anh chỉ mặc một bộ âu phục màu xám hơi đơn bạc, cổ áo mở rộng không cài, nhìn có vẻ đêm qua bị mất ngủ trầm trọng, không được nghỉ ngơi thật tốt, cổ tay trắng lạnh khoác trên tay vịn ghế đang hờ hững vuốt ve sợi dây hồng bảo thạch.
Giống mấy món đồ mà phụ nữ đeo, quấn quanh cổ tay anh.
Sở Tuy liếc nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó nhận lấy hí khúc đơn, chọn đại một bài, dù sao đều do cùng một người hát.
Yên tĩnh mấy giây, anh ta đổi tư thế đến gần Phó Thanh Hoài, nói: "Phó tổng, cậu cũng là người đã có vợ, vốn dĩ tôi cũng không muốn hẹn cậu, nhưng công ty quản lý của tiểu minh tinh này thật khó chơi, chuyện giải ước làm thế nào cũng không nhả ra, trừ phi có thể gặp cậu một lần."
Ở trong giới Bắc Kinh, từ trước tới nay Phó Thanh Hoài đều là một truyền thuyết, thần bí mà khiêm tốn, cho dù có cầm một hạng mục đầu tư chục tỷ đến trước mặt cũng chưa chắc có thể gặp anh một lần, cho nên đối phương mới liều chết dập đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415058/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.