Chương trước
Chương sau
Phó Thanh Hoài đã từng cảnh báo cô: Tửu lượng quá kém, tốt hơn hết là nên uống ít rượu khi ra ngoài —— lời này không phải giả, ở bữa tiệc mừng công, Khương Nùng uống đến cuối cùng, hoàn toàn không nhớ mình về nhà từ lúc nào, dù sao thì cả đội đều uống đến say mèm.

Sáng sớm khi thức dậy, cô cuộn tròn người trong chăn, không muốn tỉnh, nhưng lại bị mùi thơm nồng nặc từ bên ngoài phòng đánh thức.

Chưa đầy ba phút.

Khương Nùng cam chịu đứng dậy rời khỏi giường, bàn chân trắng như tuyết giẫm lên đôi dép bông, hai mắt vẫn còn trong trạng thái khép hờ, vịn vào tường men theo lối đi trong trí nhớ từ từ đi ra ngoài, vừa đứng lại liền hoảng hốt.

Màn cửa màu trắng bị kéo ra hết mức, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu ánh sáng rực rỡ vào trong phòng khách.

Thẩm Già Hòa vừa bưng thức ăn đặt lên bàn, chợt nhìn thấy Khương Nùng đã thức dậy, đôi môi xinh đẹp liền nở nụ cười:

"Tôi còn đang nghĩ xem mấy giờ cô mới tỉnh, mau tới đây nếm thử tay nghề của tôi xem có thể sánh với đầu bếp thế giới không."

Khương Nùng nhớ lại.

Tối qua là Thẩm Già Hòa đỡ cô về căn hộ này, có thể do rượu ăn mòn dạ dày nên cô cảm thấy khá đói bụng, đi đến nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, ai ngờ mới cầm đũa thử một miếng, liền gác đũa xuống.

"Già Hoà."

"Hả?"

Thẩm Già Hòa cũng ngồi xuống bên cạnh, thấy cô không ăn liền thắc mắc.

Là mùi vị không ngon sao? Ai ngờ Khương Nùng lại vô cùng chân thành hỏi:

"Sao cô làm được vậy, đồ ăn chưa chín mà thơm như vậy?"

Phòng khách yên tĩnh, không khí lúng túng bao trùm cả phòng.

Thẩm Già Hòa chột dạ cười cười, không có ý định nói cho cô biết mình đi siêu thị mua mấy túi nguyên liệu lẩu cay, bỏ vào trong thức ăn để tạo mùi.

Cuối cùng mấy món ăn trên bàn, vẫn do Khương Nùng mang đi hâm lại một lần.

Nửa giờ sau.

Trong ánh mặt trời nhảy nhót, Khương Nùng thay một chiếc váy dệt kim màu xanh đậm ngồi lại vào bàn ăn, mái tóc đen như gấm tùy ý cột lên, lộ ra đường nét khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, cả người dường như được bao phủ bởi một lớp sương khói mờ ảo, đúng khí chất dịu dàng của mỹ nhân vùng sông nước Giang Nam.

Cô chậm rãi ăn cơm, nhưng bất ngờ ngước mắt nhìn lên.

Thẩm Già Hòa ngồi đối diện nhất thời không kịp thu lại đôi mắt tò mò của mình, vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt cô:

"Tiểu tiên tử, tối hôm qua là cái vị trong giới Bắc Kinh bảo Yến Hàng phải đưa cô về thật an toàn, hai người đã nói rõ với nhau rồi chứ?"

Khương Nùng nuốt thức ăn xuống, thuận tay cầm ly nước bên cạnh lên.

Hơi nóng xuyên qua lớp thủy tinh thấm vào đầu ngón tay, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm:

"Phó Thanh Hoài nói anh ấy sẽ đến gặp tôi khi trận tuyết cuối cùng của năm nay đến."

Từ lúc bắt đầu đến giờ, đối với phần tình cảm này, cô vô cùng trân trọng, mặc dù có lúc hơi hoang mang, bị người ta coi là mối quan hệ bao nuôi, cũng không muốn dùng điện thoại di động nói mấy câu qua loa chuyện của cô và Phó Thanh Hoài.

Ánh mặt trời gay gắt trước cửa sổ sát đất chiếu vào gáy khiến nó nóng ran lên.

Khương Nùng xuất thần nhìn hồi lâu, chưa bao giờ như vậy, chờ đợi trận thuyết kế tiếp từng ngày một.

Buổi sáng không phải đến đài Tân Văn, sau khi ăn uống no nê, cô bưng chén bát trên bàn vào phòng bếp rửa sạch, động tác cẩn thận chậm rãi, dùng khăn lông trắng lau từng cái chén dĩa, khiến chúng bóng loáng đến mức có thể soi gương, sau đó lại rót một tách trà lê táo đỏ ra ngoài.

Lúc đến gần Thẩm Già Hòa, thấy cô nàng đang ngồi trước bàn nghiêm túc ghi ghi chép chép, liền liếc nhìn một cái.

"Sổ tay tu dưỡng chim trong l*иg của tôi?"

"Đúng vậy."

Thẩm Già Hòa nhân lúc rảnh rỗi không quên lên mạng bù lại công khóa, cô là một tiểu minh tinh rất có đạo đức nghề nghiệp, làm chim hoàng yến của Yến Hàng, thì phải làm với một thái độ đàng hoàng.

Cho nên cô xoay người muốn thỉnh giáo Khương Nùng vài vấn đề, bởi vì chiếc váy đang mặc tương đối bó sát, chiều dài lại chỉ tới đầu gối, nên dễ dàng ôm trọn đường cong đầy đặn quyến rũ, mũi chân chĩa xuống đất hỏi:

"Tiểu tiên tử, làm chuyện đó với đàn ông sẽ rất đau sao?"

Khương Nùng bị cô nàng hỏi mà trố mắt, đều như nhau cả, làm gì có kinh nghiệm mà truyền thụ.

Dưới ánh mắt cầu tri thức của Trầm Già Hoà, cô khẽ lắc đầu một cái, nói:

"Tôi với anh ấy chưa thật sự đi tới bước này."

Chưa làm qua??? Lần này tới lượt Thẩm Già Hoà bị sốc, rốt cuộc cũng không nắm rõ tình huống giữa Khương Nùng và người đàn ông đó là như thế nào.

Cô quay đầu lại tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên sổ tay, hồi lâu, vẫn không khỏi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ mấy ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh đều thích nuôi chim, nhưng chỉ để làm kiểng thôi sao?

——

Sau tiệc mừng công.

Tiết mục《 Lắng nghe 》mà Khương Nùng làm chủ trì tiếp tục phát sóng thêm hai kỳ nữa, tạo nên một làn sóng rating tăng vọt trong đài, có người hâm mộ cô, đã rời khỏi tổ Liên Bá vẫn có thể xoay một vòng thật đẹp mắt khắc phục khó khăn, dĩ nhiên cũng có người ghen tị đến đỏ mắt.

Trên ban công phòng trà nước của Trung Tâm Tân Văn.

Giờ nghỉ trưa là lúc chủ bá của các phòng tụ tập, bọn họ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn yểu điệu của Khương Nùng đang đi qua trên hành lang phía bên dưới, một lúc sau, Nghiêm Tô Hiểu phòng dự báo thời tiết cầm cốc cà phê nói:

"Lâm Tiếu Yến để vuột mất một cấp dưới tài ba, chắc là không nghĩ tới Khương Nùng còn trẻ như vậy mà dám đảm đương một công việc quan trọng."

Một chủ bá bên cạnh nói tiếp:

"Hiện giờ giá trị con người của cô ấy trong giới chủ trì không thấp, lại xinh đẹp, nghe nói rất hợp nhãn một vị quyền quý thanh danh hiển hách nào đó."

“Hợp nhãn là chuyện rất bình thường, vẻ ngoài lạnh lùng không mưu cầu quyền lực của Khương Nùng quả thật có khả năng lừa người, bắt đầu làm tiết mục, thật sự mượn lưu lượng truyền thông để bảo vệ quyền lợi cho những anh hùng vô danh đó, điểm này khiến tôi bội phục sát đất.”

"Một thời gian nữa, e là Khương Nùng sẽ trở thành chủ bá hot nhất đài."

——-

"Cái gì mà chủ bá hot nhất?"

Mọi người còn chưa thì thầm xong, liền nhìn thấy Mai Thời Vũ đi vào, không biết có phải do anh ta mặc một bộ tây trang tinh xảo màu lam quá bắt mắt đến mức phát sáng, hay do cà vạt được cài bằng một chiếc kẹp bướm nạm kim cương, tóm lại vừa xuất hiện đã áp đảo toàn bộ chủ bá.

Mai Thời Vũ dùng muỗng cà phê gõ một cái vào thành ly, quét mắt qua một lượt rồi hỏi:

"Là đang nói tôi sao?"

Đồng Ước Vi của phòng săn tin cười:

"Chủ bá Mai nghe lầm rồi, chúng tôi đang nói tay chụp ảnh Tiểu Hoàng ăn trộm vịt nướng của đạo diễn lão Vương, có khả năng là đã ăn mất rồi."

Mấy lời quanh co này, Mai Thời Vũ cũng không quan tâm, đưa ngón trỏ lên miệng nhẹ nhàng ‘suỵt’ một tiếng:

"Sau này đừng gọi tôi là chủ bá."

Mọi người: "Hả?"

"Đã có kết quả bầu phiếu nội bộ rồi, sau này làm phiền các vị —— "

Khóe miệng của Mai Thời Vũ nhếch lên một đường cong vi diệu, ngay cả tư thế cũng thẳng tắp hơn vừa rồi, lộ ra phong phạm con trưởng dòng chính, sau đó mới thong thả nói nốt nửa câu sau:

"Gọi tôi là Mai Thai Hoa."

Không khí trong phòng trà nước yên tĩnh một cách quỷ dị mấy giây, có người nghĩ ngay đến Liễu Tư Du, cứ như vậy mà thua sao? Quả nhiên là người có bối cảnh trong giới Hồng Kông nha!!! Cũng không thiếu người a dua nịnh hót nhanh chóng nói:

"Chúc mừng chúc mừng, tôi đã nói Thai Hoa ngài hôm nay nhìn vô cùng anh tuấn mà."



Mai Thời Vũ là điển hình cho những kẻ thích được lấy lòng, không quan tâm sống chết của người khác.

Anh ta sảng khoái, sửa sửa ống tay áo một cách tượng trưng, khóe môi cong lên ba phần, nở nụ cười:

"Tôi tiếp nhận lời ca ngợi dối trá của cậu."

Sau đó, trong lúc cả đám chủ bá đang mắc ói...

Mai Thời Vũ cũng ném ra chút bát quái, không để bọn họ nịnh hót vô ích:

"Tiết mục của Khương Nùng còn hấp dẫn không ít quỹ từ thiện, chưa hết, mới vừa rồi có một vị thiên kim giàu có tới đưa chi phiếu, haiz, nhìn vận khí của người ta đi, không hổ là người có thần tài gia bảo giá bảo hộ.”

Mai Thời Vũ mới nhảy dù qua không bao lâu, vậy mà cứ như sở hữu cả đội tình báo, mọi việc trong đài đều không thoát khỏi pháp nhãn của anh ta.

*

Phòng làm việc bên này.

Bàn tay trắng nõn của Khương Nùng đang rót trà hoa ra ly, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn, trà là dùng để chiêu đãi vị Lâm tiểu thư của quỹ từ thiện Lam Tục nghe danh mà tới này:

"Mời dùng trà."

"Cảm ơn."

Lâm Bất Ngữ ngoài miệng nói cảm ơn, nhưng hai bàn tay vẫn đặt trên đầu gối không có ý định cầm lên, trên cổ tay đang đeo một vòng tay tinh xảo.

Lá trà trong đài đều không đắt.

Đối với người có thân phận như cô ta mà nói, tách trà này dĩ nhiên là thứ không thể nuốt.

Ngước mắt lên từ khoảng cách khá gần, cô ta nhìn thật kỹ toàn thân Khương Nùng từ trên xuống dưới, chưa hết, còn giống như chủ động trò chuyện, cũng không vội nói đến chuyện tài trợ cho tiết mục của trẻ em mù:

"Chủ bá Khương, có bằng lòng nghe tôi nói Lam Tục thành lập như thế nào không?”

"Xin lắng tai nghe."

"Tôi vì một người đàn ông."

Giọng nói của Lâm Bất Ngữ khi nói chuyện rất nhẹ nhàng, mặc dù chất giọng nghe không êm tai bằng Khương Nùng, nhưng có thói quen nhấn nhá không nhanh không chậm, không làm mất khí chất của thiên kim thế gia:

"Ước nguyện ban đầu của Lam Tục là muốn tích phúc thay anh ấy."

Khương Nùng không tiện hỏi sâu, đoán không ra người đàn ông cần tích phúc, hay tình tình huống gì dang diễn ra.

Lâm Bất Ngữ cười: "Anh ấy rất tốt, chỉ là sinh ra trong một gia tộc rắc rối phức tạp, thuở nhỏ chịu không ít đau khổ, thuốc uống không ngừng nghỉ, suýt chút nữa bị những người có tâm tư khó lường gϊếŧ chết, cũng may người chiến thắng cuối cùng chính là anh ấy, mà tôi, cũng sắp trở thành người vợ được chọn khi anh ấy tiếp nhận tổ huấn của gia tộc."

Hàng mi cong dài của Khương Nùng rũ xuống, lúc này mới chú ý trên ngón áp út của cô ta có đeo một chiếc nhẫn.

Lâm Bất Ngữ đột nhiên ngừng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm tư thái xinh đẹp và sườn mặt hơi nghiêng của Khương Nùng hỏi:

"Chủ bá Khương, tôi xuất thân hào môn thế gia, từ nhỏ đã được bồi dưỡng một cách nghiêm khắc theo tiêu chuẩn là vợ của anh ấy, cho tới bây giờ, sớm gả cho anh ấy đã thành chấp niệm cả đời… Cô nói xem, trước khi kết hôn đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ giành anh ấy với tôi, có thú vị không?"

Khương Nùng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào tròng mắt không cười của Lâm Bất Ngữ.

Có mấy lời không cần phải nói rõ.

Lâm Bất Ngữ khẽ mỉm cười, lấy từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu.

Cứ như vậy, nhẹ đặt nó lên bàn trà.

Khương Nùng vẫn ngồi bất động, không đưa tay ra nhận.

Vì cô nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Lâm Bất Ngữ, cũng đoán được tờ chi phiếu này không phải đưa cho trẻ em mù cần tài trợ trong tiết mục.

"Lam Tục sẽ có người đến làm việc với cô."

Lâm Bất Ngữ đứng dậy, đôi giày cao gót dưới chân chưa đi được hai bước, liền dừng lại, dường như nghĩ ra điều gì, quét mắt về phía Khương Nùng, trong đôi mắt trong veo như nước của cô có mấy phần quật cường, cuối cùng đôi môi đỏ mọng của cô ta cong lên một đường cong châm biếm rồi phun ra một câu, giống như trực tiếp phán xét cuộc sống của cô:

"Phó gia chưa bao giờ đối xử tử tế với một người phụ nữ không có danh phận, tự lo cho tốt đi."

Cửa kính bị đẩy ra, một làn gió lạnh lẽo theo đó thổi vào.

Tờ chi phiếu trên bàn trà cũng bị thổi xuống sàn nhà, hồi lâu cũng không ai nhặt lên.

Đông Chí thấy người của Lam Tục rời đi, không biết tình huống như thế nào liền chạy vào hỏi:

"Chủ bá Khương, tôi mới vừa nhìn thấy người sáng lập Lam Tục ra khỏi thang máy mà có tới bốn vệ sĩ đi theo, nhìn giống mấy cảnh diễn trong phim, cô ta giống như mấy phu nhân hào môn trẻ tuổi."

"Ừ."

Khương Nùng đứng trước bàn làm việc, không mấy hứng thú trả lời vấn đề của cậu ta.

Mà vươn tay, kéo ngăn kéo hộc tủ thứ hai ra.

Bên trong là một đống sô cô la đen vị đắng cùng mấy hộp thuốc giảm đau. Lông mi cong dài rũ xuống, gò má trắng bệch dưới ánh sáng, sắc mặt nhợt nhạt cầm thanh sô cô la lên cắn một miếng nhỏ.

Những lúc bận rộn, Khương Nùng thường xuyên quên ăn cơm, sẽ dùng cái này để bổ sung năng lượng.

Nhưng Đông Chí thấy vẫn chưa tới giờ cơm, lại hỏi:

"Chủ bá Khương đói bụng à?"

Khương Nùng lắc đầu, cô chỉ muốn dùng thanh sô cô la đắng này để đè xuống nỗi chua xót trong lòng, nhưng nó lại không đắng như vậy.

Mùa đông trời mau tối, chẳng biết màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ từ lúc nào, gió tuyết không ngừng nghỉ, cô vẫn ngồi trên ghế làm việc chậm chạp không ra về, sau đó, từ trên bàn cầm lên một phần tư liệu về đề tài được chọn, đứng dậy đi về phía bên ngoài khu vực làm việc.

Lúc đi ngang trường quay.

"Chủ bá Khương —— "

Mai Thời Vũ gọi cô lại, ngón tay trắng lạnh cuộn thông cáo báo chí từ cửa kính đi ra nói:

"Cô tới thật đúng lúc, Diệp Chỉ đột nhiên bị tiêu chảy khiến tôi cũng bị kéo chân theo, cô đến thay thế đi."

Diệp chỉ là người hợp tác phát sóng tin tức kinh tế tài chính mà nhà đài cấp cho Mai Thời Vũ, là một chủ bá nửa mới nửa cũ, không hề có cảm giác tồn tại.

Trước kia Khương Nùng cũng hay đổi ca thay đồng nghiệp làm chủ trì, gặp loại tình huống khẩn cấp này dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Đôi môi màu hồng nhạt của cô khẽ cong, cười giỡn với Mai Thời Vũ:

"Sau khi phát sóng xong, chủ bá Mai đừng quên mời tôi ăn khuya đấy.”

"Mời, bao cô ăn khuya ba ngày luôn.”

Có cô ở đây, đạo diễn chương trình bên dưới sân khấu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao cũng là người quen.

Mai Thời Vũ đeo tai nghe màu đen vào, ngồi trên đài phát sóng trực tiếp, lại sửa sang một cách tượng trưng chiếc kẹp bướm nạm kim cương, chỉnh cho nó ở vị trí nổi bật nhất trên cà vạt.

Vừa định đưa thông cáo báo chí cho Khương Nùng, để cô nhanh chóng đọc thuộc.

Một nhân viên công tác đột nhiên xông vào, hỏa tốc đưa tới một bài viết mới nói:

“Phát sóng tối nay phải nhét thêm một tin tức, phiền hai vị chủ bá nha."

Chèn thêm tin tức trong lúc phát sóng cũng không phải là không có.



Mai Thời Vũ và Khương Nùng đều cử động cùng một lúc, cầm phần của mình lên xem.

Một giây sau. Khi ánh đèn pha lạnh lẽo chiếu tới, lông mi của Khương Nùng trong nháy mắt cứng đờ, tầm mắt cô dán chặt trên giấy bản thảo, là tin tức liên hôn của đệ nhất hào môn.

Cô không đọc, nhưng Mai Thời Vũ bên cạnh lại đọc lên:

"Hôn sự đỉnh cấp hào môn giữa gia chủ Phó gia Phó Thanh Hoài và hòn ngọc quý trên tay Lâm thị Lâm Bất Ngữ? Thú vị, ông chủ lớn cưới cô vợ nhỏ xinh đẹp, chuyện vui chấn động cả giới kinh tế tài chính tối nay nha, khó trách lại muốn chen tin."

Vừa dứt lời, chợt nhớ ra Khương Nùng và vị ông chủ lớn này cũng có chút quan hệ.

Người đẹp bị kim ốc tàng kiều, phải ngồi ở đây để phát sóng trực tiếp, đối mặt với khán giả cả nước đọc tin kết hôn, nghĩ thôi cũng thấy quá tàn nhẫn.

Mai Thời Vũ còn chưa nghĩ xong nên an ủi như thế nào:

"Chủ bá Khương, hay là để tôi thông báo —— "

Khương Nùng từ đầu đến cuối vẫn rũ mắt, nhưng ngón tay cầm thông cáo báo chí đã trắng bệch.

Giờ phút này, từ bờ vai nhỏ nhắn mềm mại đến thắt lưng mảnh khảnh thẳng thành một đường, dáng vẻ này tạo cho người ta cảm giác mong manh dễ vỡ, ai cũng không dám đến quấy nhiễu.

Cách thời gian phát sóng còn mười lăm phút.

Thợ trang điểm suýt chút nữa đã quên trang điểm cho Khương Nùng, liền vội vàng chạy tới.

Tất cả mọi chuyện bên ngoài đều không đủ sức hấp dẫn sự chú ý của cô, mấy giây xuất thần trôi qua, mới nghiêng đầu sang, lúc này đột nhiên ngửi thấy một mùi phấn hoa quế nồng nặc dưới cánh mũi.

Thợ trang điểm là người mới đến, chưa có kinh nghiệm làm việc lại bị đạo diễn hối thúc.

Trong lúc căng thẳng liền lỡ tay đánh phấn lên sống mũi thẳng tắp của Khương Nùng, tạo ra một vệt trắng, tay chân luống cuống không kịp cầm khăn giấy ướt lên lau.

"Chủ bá Khương, cô sao thế?"

Khương Nùng muốn đưa ngón tay nhỏ nhắn lên lau đi, nhưng đã trễ, hô hấp của cô bắt đầu hổn hển.

Gương mặt vẫn luôn được cho là không tầm thường, làn da vốn trắng nõn, bắt đầu xuất hiện những nốt đỏ như son, cô bỗng nhiên rời khỏi ghế ngồi, những người chứng kiến bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh bén nhọn kéo dài trên mặt đất.

Phản ứng của cô có gì đó không đúng.

Mai Thời Vũ ngồi kế bên vừa định hỏi chuyện gì đang xảy ra, liền nhìn thấy cả người Khương Nùng lung lay, sau đó ngã thẳng vào người anh ta.

Giờ phút này anh ta cũng không thèm để ý cái gì mà thói quen sạch sẽ, vừa đỡ người lại vừa hướng về phía đám người đang hỗn loạn bên dưới đài rống lên:

"Mau, mau gọi xe cứu thương… Mời Lâm Tiếu Yến tới chủ trì đại cục!!!"

"Chủ bá Khương bị hen suyễn dị ứng, ai có thuốc?

"Chủ bá Khương, cô tỉnh lại đi!!!"

Tiếng động ồn ào cộng với tiếng người xôn xao từ bốn phương tám hướng ập vào cô, sát bên tai cô, nhưng hình như cũng ở rất xa.

Khương Nùng gục trán vào bộ tây trang màu xanh của Mai Thời Vũ, muốn hít thở, nhưng lại cảm thấy cơn đau thấu ruột gan từ đường hô hấp tới cổ họng, không có chút không khí trong lành.

Lông mi cô run rẩy mấy cái, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ, rồi hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

——-

Bệnh viện sau nửa đêm vừa vắng lạnh vừa trống trải, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Ánh đèn trắng xám xuyên qua vách tường, khuếch tán ánh sáng lên giường bệnh, người phụ nữ nằm trên đó đau đớn áp mặt vào gối đầu, cho đến khi bác sĩ tiêm một mũi thuốc, hơi thở yếu ớt mới từ từ ổn định lại.

Thời gian trôi qua thật lâu.

Thỉnh thoảng có tiếng bước chân y tá truyền đến, đi vòng qua bên cạnh, hình như đang dặn dò cái gì đó.

Cho đến khi một mũi kim khác đâm vào cổ tay xanh xao lộ ra bên ngoài chăn của cô, cơn đau kéo Khương Nùng khỏi cơn ác mộng ngột ngạt về thực tế, chỉ trong vài giây, lông mi của cô cuối cùng cũng động đậy.

"Tỉnh rồi?"

Có giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên bên tai cô.

Cô mở mắt ra, theo bản năng tránh né ánh đèn làm cho người ta hoa mắt choáng váng đầu óc, tầm mắt mơ hồ, mơ màng thấy được bóng dáng thon dài bên cạnh giường bệnh, bởi vì ngược sáng, nên không thể thấy rõ đường nét khuôn mặt, nhưng lại cách mình rất gần.

"Thanh Hoài —— "

Khương Nùng ngơ nhác nhìn lên, lúc bệnh tật yếu ớt, ý chí cũng chẳng còn, theo bản năng cô vươn tay ra.

Khi đầu ngón tay xanh xao cắt không còn chút máu sắp chạm vào, chợt nghe anh trêu:

"Còn sờ nữa à, bệnh ở sạch của tôi đều được cô trị khỏi luôn rồi.”

Không phải anh ấy.

Trong tích tắc, nước mắt dâng đầy trong đôi mắt Khương Nùng, rơi như tắm, cũng thấy rõ khuôn mặt Mai Thời Vũ đang ngồi trên ghế.

Thấy cô khóc. Mai Thời Vũ liền luống cuống, ngay cả giọng Quảng Đông rời rạc cũng tuôn ra:

"Ừ, kiên cường một chút nha."

Khương Nùng không nghe cũng không nhìn, chật vật kéo góc chăn che mắt lại, nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, cô cho là mình đã hoàn toàn thoát khỏi những năm tháng khóc lóc, cho dù gặp phải nghịch cảnh gì cũng không rơi nước mắt, chí ít cũng coi như là một loại thắng lợi.

Nhưng nhớ lại trước khi hen suyễn tái phát, phần tin tức kết hôn sắp phát sóng trực tiếp trên đài.

Nghĩ đến giữa cô và Phó Thanh Hoài.

Rốt cuộc chỉ là một cảnh tượng huyền ảo sắp chấm dứt.

Nghĩ đến tất cả từ nay về sau, trong lòng Khương Nùng có một loại cảm giác trống rỗng không duyên cớ, ngay cả đầu ngón tay đang nắm chặt chăn cũng run lên.

Mai Thời Vũ sợ bệnh hen suyễn của cô lại tái phát, đến lúc đó lại không chịu tội nổi, không kịp ghét bỏ nước khử trùng trên chăn, liền kéo xuống nói:

"Khương Nùng, cô thật sự nợ tôi một ân tình lớn đó, đừng khóc như đứa trẻ ba tuổi như vậy, còn sợ người ta nhìn thấy, nào, tới xem một chút, đây là cái gì?"

Men theo chỉ dẫn của anh ta, Khương Nùng không chớp mắt nhìn về phía tủ đầu giường.

Là một bó hoa sơn trà trắng tinh khiết, dùng giấy gói tinh xảo để trang trí, thắt một cái nơ bướm màu xanh.

Rất nhanh, sau khi khóc xong, tất cả tri giác cũng hoàn toàn quay trở lại, lúc này mới phát hiện trên ngón áp út có cảm giác lành lạnh, là một chiếc nhẫn cổ, dán chặt lên làn da trắng mịn của cô.

Chiếc nhẫn này sẽ không xuất hiện một cách vô duyên vô cớ, còn đeo trên tay cô.

Điều này có nghĩa là —— Mai Thời Vũ cong đôi mắt đầy ý cười của mình, thật sự muốn chụp lại vẻ mặt này của cô:

"Không dám tranh công, người đàn ông trông cô cả đêm không phải là tôi, là vị kia."

Khương Nùng không kịp đợi anh ta thong thả nói xong, đã vén chăn lên, ngay cả giày cũng không kịp mang, đôi chân trần đạp lên nền đất lạnh như băng, chạy về phía cửa phòng bệnh, trái tim bên dưới bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh đập như điên, không thua gì tần suất lúc lên cơn hen suyễn.

Trong nháy mắt khi chạm đến tay nắm cửa, bên ngoài đã đẩy cửa tiến vào trước.

Không biết gió tuyết từ đâu đến thổi qua gò má trắng mộc mạc của cô, sau đó nhanh chóng biến mất trong không khí.

Nhưng Phó Thanh Hoài đang chậm rãi đi tới trước mặt cô sẽ không biến mất, anh mặc một bộ tây trang màu sáng, đứng bên dưới ánh sáng lạnh lẽo tạo cho người ta cảm giác xa không với tới.

Chỉ có cánh tay với phật văn thần bí đưa ra ôm lấy cô mới thật sự có cảm giác nóng bỏng.

Khương Nùng buông thõng hai tay không đυ.ng vào vạt áo của anh, chỉ đứng như vậy, cổ họng hoàn toàn vô dụng không phát ra chút âm thanh nào, khóe mắt đỏ hoe vì khóc vẫn còn lưu lại một màu hồng nhàn nhạt.

Phó Thanh Hoài hơi cúi đầu, đôi môi mỏng mang theo hơi ấm dán lên vành tai trắng nõn của cô, dùng giọng nói êm ái nhất, rõ ràng mà trong trẻo nhất, nói:

"Anh đã đồng ý với em, năm nay khi tuyết bao phủ khắp nơi, chúng ta sẽ gặp lại."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.