Khuôn mặt Khương Nùng thuận thế dán chặt lên cổ anh, hơi thở run rẩy phả lên hầu kết anh, rất nhẹ và nóng hổi.
“Nùng Nùng?”
Sau khi đỡ được cô, Phó Thanh Hoài liền bọc cô trong áo khoác cashmere chống lạnh màu xám đậm, từ bên trên chăm chú nhìn xuống gương mặt trắng bệch của cô, có vẻ như thuốc cảm đã phát huy tác dụng, cô mệt mới đến mức không còn sức mở mắt, hai mắt nhắm nghiền.
Qua hồi lâu mới tỉnh lại, nhưng vẫn mơ mơ màng màng: “Hả?”
Phó Thanh Hoài đặt tay lên trán cô, rồi vuốt ve gò má nóng hổi của cô, thấp giọng hỏi:
“Có đi bệnh viện chưa?”
Hô hấp của Khương Nùng hơi nặng nề, cô ngửi thấy mùi hương nhang quen thuộc, nhưng không phân biệt được từ đâu tới, cũng chẳng muốn trả lời, theo bản năng dán sát vào người anh hơn.
Thế nhưng bên tai có một giọng nói không ngừng hỏi thăm tình hình của cô.
Chẳng hạn như đã đến bệnh viện chưa, đã uống thuốc chưa, bị cảm bao lâu rồi.
Khương Nùng cảm thấy phiền quá, chỉ vùi đầu không để ý tới. Cũng may ở bên cạnh có người nhanh chóng trả lời thay cô.
Trợ lý khẩn trương đến mức nghẹn đỏ mặt, đừng nói có đi khám bệnh hay chưa, ngay cả việc chủ bá Khương ngày hôm nay uống bao nhiêu ngụm nước, cũng khai báo rõ ràng với người đàn ông thần bí này, không dám hỏi nhiều, chỉ thấy anh lãnh đạm gật đầu một cái, rồi ôm Khương Nùng đi ra ngoài.
Gió lạnh lùa qua cửa kính.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tung/3415048/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.