Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, năm nay, Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng đã 24 tuổi.
Trải qua vài năm rèn luyện, Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng đã bồi dưỡng sự ăn ý rất khá, cho dù Anh Thiên Ngạo liếc mắt một cái, Hàn Tử Hằng có thể đoán được tám chín phần, y quả thật đã trở thành một người xứng với chức phụ tá đắc lực kiêm bảo tiêu.
Vào một thời gian, Lí Khiêm làm nghi thức đem vị trí bang chủ giao cho Anh Thiên Ngạo, hắn mang theo Anh Vũ Bùi, hai người xuất ngoại tiêu dao.
Anh bang thay đổi đương gia, gặp phải quẫn cảnh thù trong giặc ngoài.
Anh Thiên Ngạo đem phụ tá đắc lực vẫn đi theo bên người Lí Khiêm đá khỏi Anh bang – Hứa Kính Quốc. Hắn vẫn xem lão gia hỏa kia không vừa mắt, không hiểu Lí Khiêm tại sao phải lưu lại loại nam nhân dối trá này bên người, cho nên sau khi hắn nhậm chức, liền đem Hứa Kính Quốc đá khỏi.
Hứa Kính Quốc này sau khi đi, cũng mang theo hơn phân nửa thành viên Anh bang, Anh Thiên Ngạo rất xem nhẹ lực ảnh hưởng của Hứa Kính Quốc đối với Anh bang, hắn thật sự không nên lỗ mãng như vậy; mà trong bang còn lại mấy thành viên, cũng đều nghi ngờ Anh Thiên Ngạo tuổi còn trẻ rốt cuộc gánh vác trọng trách đưa Anh bang đi lên được hay không.
Anh bang hiện tại, gần như năm bè bảy mảng.
Người bên ngoài biết tình trạng Anh bang gần như đi xuống, bắt đầu ham muốn địa bàn của bọn họ, cho nên từng cơn sóng uy hiếp theo nhau mà đến, vô luận lớn nhỏ.
Đối Anh Thiên Ngạo mà nói, là cây nến đốt hai đầu, nhưng hắn không muốn hướng Lí Khiêm cầu cứu, hắn muốn dựa vào năng lực của bản thân để chứng minh hắn có thể làm được.
Hàn Tử Hằng đẩy cửa phòng họp, thấy Anh Thiên Ngạo dựa vào trên bàn ngủ.
Này cũng khó trách, trong khoảng thời gian gần đây, Anh Thiên Ngạo căn bản ngay cả ngủ cũng chưa ngủ đủ, cũng không phải siêu nhân thì sao có thể đảm đương được?
Khi Anh Thiên Ngạo ngủ, cỗ ngạo khí trên người suy yếu không ít, cùng người bình thường không khác biệt mấy.
Nếu thoạt nhìn Anh Thiên Ngạo lúc bình thường, không chỉ có cỗ bá khí trên người, ngay cả khuôn mặt cũng thế, mày kiếm đen đậm, nhãn thần sáng ngời, mũi cao thẳng, còn có đôi môi độ dày vừa phải, thoạt nhìn thật sự rất nam tính, chỉ tiếc chính là khuôn mặt thối kia, lúc không cười thoạt nhìn tổng giống như sinh khí, hơn nữa cá tính lại nghiêm túc, cũng thực chán ghét trên người đeo sức phẩm(đồ trang sức)
So với hắn, Hàn Tử Hằng tùy tính hơn, bên tôii phải y đeo khuyên tôii bạc tinh xảo, trên ngón út cũng đeo nhẫn. Diện mạo Hàn Tử Hằng so với Anh Thiên Ngạo có phần hòa ái hơn, khuôn mặt nhu hòa, không giống Anh Thiên Ngạo để lại người tôi một loại cảm giác xâm lược, thật muốn nói rằng, chính là có điểm cứng nhắc xấu xa đi, mà thân hình y cũng cao gầy, bất quá cùng Anh Thiên Ngạo vẫn thua một cái đầu.
Hàn Tử Hằng vốn muốn cho hắn ngủ nhiều một chút, nhưng Anh Thiên Ngạo mơ hồ nghe thấy có người mở cửa, hắn tỉnh lại.
“Cậu tới? Đã bao lâu?” Anh Thiên Ngạo dụi mắt, hắn cư nhiên ngủ quên.
“Vừa tới mà thôi. Cậu có thể ngủ thêm một chút, tý nữa tôi trở lại cũng được.”
“Không được, cũng đã tỉnh.”
“Cậu xác định cậu chống đỡ được?”
“Tôi có thể, tình huống bây giờ ra sao?”
Anh Thiên Ngạo ám chỉ chính là, Hàn Tử Hằng đi theo một ít bang phái thăm dò.
Lấy thế cục bọn họ hiện tại, trước tiên phải mượn sức một ít người, mới không để cho Hứa Kính Quốc thừa cơ phát triển mạnh hơn.
“Không lạc quan cho lắm, phần lớn đều ôm tâm tình xem kịch vui.”
Hàn Tử Hằng tuy đi gặp không ít người, nhưng cơ bản vẫn giống vậy, đại bộ phận mọi người đang án binh bất động, muốn nhìn bên trong Anh bang tự tôin rã, hai bên tranh chấp, rồi ngư ông đắc lợi.
“Quả nhiên là như thế.” Anh Thiên Ngạo tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng vẫn khó nén thất vọng.
Hắn có đôi khi hội hoài nghi bản thân, có phải hắn thật sự không có năng lực lãnh đạo Anh Bang? Nhưng hắn càng không nguyện ý cúi đầu đi thỉnh Lí Khiêm trở về, cho dù Lí Khiêm tha cho hắn, hắn cũng vô pháp tha cho bản thân vô năng.
“Bất quá, tôi nghe được một tin tức thú vị.” Hàn Tử Hằng nói.
“Tin tức gì?” Nghe Hàn Tử Hằng nói, Anh Thiên Ngạo có phần phấn chấn lên.
“Cậu có biết Hoàng Khai chứ?”
“Cậu là nói Hoàng Khai bang Vũ Mạc?”
“Đúng vậy, chính là hắn.”
“Hắn làm sao?”
“Chúng ta có thể mượn sức hắn.”
“Hoàng Khai? Mượn sức hắn làm gì? Hắn lại không có gì.” Nếu hắn nhớ không lầm, Vũ Mạc bất quá chỉ là tiểu bang không đến nơi đến chốn mà thôi?
“Không có, nhưng nghe nói Hoàng Khai giao hữu rất rộng, giang hồ không ít người cùng hắn có giao tình.”
“Ý của cậu là?”
“Trước mượn sức Hoàng Khai, sau đó xuống tay với nhân mạch bên hắn, tôi nghĩ thế này chính là cách không tồi.”
Hàn Tử Hằng lo lắng chính là, Hoàng Khai này kỳ thật là người rất đặc biệt, hắn ở giang hồ nhân mạch rất rộng, nhưng lại không có dã tâm gì, không có nhân mạch tốt cũng không biết lợi dụng. Nhưng mà, y không nhờ được thì dùng hắn đi mượn a, trước mượn sức Hoàng Khai, rồi dùng Hoàng Khai đi mượn sức những người khác, này có thế gọi là một phương pháp được không.
So ra thì đây là cách giải quyết trúc trắc trước mắt.
“Vậy cậu tính mượn sức hắn thế nào? Có cách?” Anh Thiên Ngạo cảm thấy Hàn Tử Hằng nói có vài phần đạo lý, với Hoàng Khai này bắt đầu có điểm hứng thú.
“Cách thì có... Nhưng nhìn cậu có nguyện ý hay không?” Hàn Tử Hằng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.