“Khiêm, đừng đánh, em tin bọn nhóc không có lí do mà không động thủ.” Anh Vũ Bùi không nghĩ để Lí Khiêm lại đánh tiếp, nhìn bọn nhóc tin muốn đau.
Lí Khiêm buông gậy xuống. Hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Các con bị ủy khuất gì? Tại sao không nói ra?” Lí Khiêm cảm thấy bản thân cũng rất thống khổ, bọn nhóc rõ ràng không phải những hài tử như vậy, vậy vì sao thà bị hắn đánh chết cũng không vì bản thân biện giải? Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì khiến bọn nhóc như vậy?.
Anh Mị Sí đột nhiên xuất hiện ở cửa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn nhìn bên trong, sau đó đi vào.
Nó quỳ lại cạnh cửa, không biết tại sao khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phủ đầy nước mắt.
“Mị Sí? Làm sao vậy?” Anh Vũ Bùi đi qua hỏi nó.
“Mị Sí, cái gì cũng không được nói!” Anh Thiên Ngạo rốt cục đã mở miệng, nhưng là ngăn Anh Mị Sí không được nói ra.
“Chuyện gì mà không được nói ra? Mị Sí, con biết cái gì?” Lí Khiêm cũng nhận thấy không thích hợp.
“Mị Sí, con nói.” Anh Vũ Bùi muốn Anh Mị Sí nói.
“Đừng nói, Mị Sí!” Anh Thiên Ngạo lại mở miệng.
“Thiên Ngạo, con im lặng cho ta! Để cho Mị Sí nói.” Lí Khiêm mắt nhìn Thiên Ngạo, lại nhìn hướng Mị Sí.
Anh Mị Sí rốt cục nhịn không được khóc rống lên, đem những gì nó chứng kiến nói ra.
“Tên kia... Khi dễ con... Nó nói nhà của chúng ta rất kì quái... Không có mụ mụ... Lại có hai ba ba... Sau đó còn nói bậy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tong/66667/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.