*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cóc — cóc –. Có người gõ cửa phòng viện trưởng.
“Mời vào!”
Viện trưởng đang muốn mở miệng hô hai chữ mời vào, lại bị hai tiểu tử kia đoạt trước, trăm miệng một lời cùng nhau mở miệng, này rốt cuộc có nên nói bọn họ không hợp nhưng lại rất có ăn ý?.
“Cậu bắt chước tôi!” Hàn Tử Hằng nói.
“Là cậu bắt chước tôi mới đúng!” Lí Thư Dư nói.
“Là tôi nói trước.”
“Rõ ràng là tôi nói trước.”
“Tôi nói sớm hơn cậu 0. 1 giây.”
“Tôi nói sớm hơn cậu 0. 01 giây.”
Xem đi, lại bắt đầu ầm ĩ, viện trưởng đành phải lần thứ hai nhảy ra can thiệp.
“Hai con nếu lại mở miệng cô sẽ tịch thu điểm tâm ngày mai.” Viện trưởng lộ ra nụ cười ý vị thâm tường đầy uy hiếp.
Nghe tới điểm tâm, hai người một tiếng cũng không dám toát ra khỏi cổ họng.
Tốt lắm, rốt cục đã im lặng.
Viện trưởng ra mở cửa, người bước vào là một tiểu nữ hài cô nhi viện, tiểu nữ đi tới bên cạnh viện trưởng ngồi xổm xuống.
“Nhu nhu làm sao vậy, tìm viện trưởng có gì sao?” Viện trưởng hỏi tiểu nữ.
Nhu Nhu có điểm thẹn thùng gật gật đầu, lại dùng ngón tay chỉ Lí Thư Dư cùng Hàn Tử Hằng.
“Nhu Nhu, Thư Dư cùng Tử Hằng có làm gì sao?” Viện trưởng không rõ hành động vừa rồi của Nhu Nhu có ý tứ gì?
Nhu Nhu đưa hai tay nắm nắm tà váy, ngượng ngùng vươn bàn tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tong/66657/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.