“Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo gọi y.
“Cái gì?”
“Không có việc gì.”
“Đệt!”
“Em không biết cần phải biết chừng mực sao? Luôn dùng từ thô tục không rời miệng.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Không có biện pháp a, chừng mực có tới đó thôi a.” Hàn Tử Hằng ngả đầu nằm trên giường, tức chết hắn, Anh Thiên Ngạo chết tiệt!
Anh Thiên Ngạo quay đầu nhìn nhìn y, suy nghĩ một chút, hỏi y.
“Tử Hằng?”
“Lại sao nữa?” Hàn Tử Hằng không nghĩ để ý đến hắn, y nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút, hôm nay vận khí của y tựa hồ bất hảo.
“Hiện tại là ban ngày.” Anh Thiên Ngạo nói, không đầu không đuôi.
“Đúng, hiện tại là ban ngày, cho nên?” Mắt y cũng không đến nỗi không biết phân biệt ngày đêm, Anh Thiên Ngạo lại phát bệnh thần kinh?
“Nguyên lai em có biết a.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Vô nghĩa.” Hàn Tử Hằng trả lời.
Hàn Tử Hằng chân chính cảm thấy kỳ quái, tại sao Anh Thiên Ngạo không có nói tiếp, mở mắt vừa thấy không biết từ khi nào Anh Thiên Ngạo đã nằm chống hai tay nhìn đối diện y.
“Anh... Anh làm gì... Hiện tại là ban ngày a...” Hàn Tử Hằng nhìn hắn chỉ biết hắn muốn làm, nhưng có cần vào lúc này không?
“Em không phải nói em có biết.” Anh Thiên Ngạo đột nhiên cười, một chút cũng không đơn thuần.
“Từ từ...” Hàn Tử Hằng sở dĩ nghĩ như thế vì có lý do, Anh Thiên Ngạo mỗi lần làm sẽ gây sức ép cho y thật lâu, buổi tối làm tốt hơn là vì, hắn sẽ kiềm chế hơn một chút, dù sao bọn họ mỗi ngày đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tong/1836530/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.