Chương trước
Chương sau
“Lưu tiểu thư, tôi đưa cô về đi.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Vì sao? Là tôi làm được không tốt sao?” Lưu Y Nhân không ngờ tới Anh Thiên Ngạo mở miệng chính là muốn đưa nàng về, nàng nhớ rõ ba ba vẫn nói nàng phải hảo bắt lấy Anh Thiên Ngạo, cho nên hôm nay nàng còn riêng đến cừa hàng làm tóc mới tới muộn, không ngờ vừa mới đến lại bị đưa về?
“Không, cô hiểu lầm, cô tốt lắm.” Anh Thiên Ngạo nói, lại đứng lên.
“Không, đại thiếu gia, ngài đừng như vậy, để Y Nhân bồi bồi ngài đi?” Lưu Y Nhân đứng lên, hướng về phía Anh Thiên Ngạo, cũng không sợ ngượng trực tiếp ngã vào lòng Anh Thiên Ngạo.
Nàng biết chiêu này đối nam nhân rất hữu dụng, bộ ngực to lớn cũng không phải để nhìn, mà chính là vũ khí, đương nhiên còn khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ cần là nam nhân thì không ai chịu được.
Một màn này xem ở torng mắt Hàn Tử Hằng.
Nếu bình thường, đại khái chỉ ở trong lòng ‘sách’ một tiếng, rồi mắng một câu, tới địa ngục đi Anh Thiên Ngạo, chỗ tốt đều cho ngươi chiếm rồi. Mà hiện tại, trong lòng y lại không như thế, cảm thấy có điểm khó chịu, hơi hơi quay mặt đi không muốn nhìn thấy một họ thân thiết.
Anh Thiên Ngạo không phát hiện Hàn Tử Hằng không thích hợp, bất quá hắn thấy được Lưu Y Nhân rất không thích hợp, tuy rằng hắn thích loại hình này, nhưng hắn cũng không thích nữ nhân có cá tính chủ động, cư nhiên dính tới người hắn? Vừa mới đối ấn tượng của nàng rất tốt lập tức toàn bộ trống trơn.
“Lưu tiểu thư, thỉnh tự trọng.” Anh Thiên Ngạo kéo khoảng cách giữa hắn với Lưu Y Nhân ra, ngữ khí nghiêm túc lên.
Lưu Y Nhân bị hắn lôi kéo cũng luống cuống, nước mắt lập tức lăn xuống, đương nhiên đây chính là một loại thủ đoạn trang đáng thương, nàng cũng không tin Anh Thiên Ngạo còn có thể đối nàng nhìn như không thấy.
Hàn Tử Hằng xem tình huống không quá thích hợp, vốn định khuyên Anh Thiên Ngạo không cần khi dễ người ta, nhưng lại nghĩ tới vừa nãy Lưu Y Nhân cư nhiên nhào vào Anh Thiên Ngạo, sẽ không rất vui giúp nàng. ( ngươi ghen thì nói đi còn bày đặt lí do lí chấu)
Bởi vì y biết Anh Thiên Ngạo chán ghét nữ nhân chủ động, cũng chán ghét nư nhân thích khóc. Y tính toán ở một bên xem kịch vui là tốt rồi.
Quả nhiên như Hàn Tử Hằng sở liệu, thấy Lưu Y Nhân khóc, Anh Thiên Ngạo lại càng phát hỏa.
“Lưu tiểu thư,  tôi đưa cô về, đi thôi.” Anh Thiên Ngạo trực tiếp đi ra ngoài, đem đối phương quăng ở bên trong, hắn không thể chịu đựng được loại nữ nhân này.
Hàn Tử Hằng nhìn Lưu Y Nhân trước mắt đã khóc tới khuôn mặt nhỏ nhắn hồng toàn bộ, ai kêu nàng dẵm chúng mìn của Anh Thiên Ngạo. ( Xem ngươi hả hê quá ha~).
Hơn nữa, ai kêu nàng loạn bính Anh Thiên Ngạo, xứng đáng!

Tính cách Anh Thiên Ngạo thực khó hiểu, hắn không phải chán ghét người khác bính hắn, nhưng không gặp qua rồi mà chưa được sự cho phép thì không thể đụng vào hắn, bằng không kết cục giống như Lưu Y Nhân này.
Nhưng Hàn Tử Hằng càng xem nàng như vậy lại càng là buồn cười, tâm tình tốt.
“Đi thôi, Lưu tiểu thư.” Hàn Tử Hằng làm bộ hống nàng, đem nàng mang ra ngoài.
Trên xe.
Hàn Tử Hằng phụ trách lái xe, Anh Thiên Ngạo ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, đến nỗi Lưu Y Nhân một người ngồi phía sau, đại khái còn chưa có khóc đủ, nước mắt vẫn rơi.
Lưu Y Nhân không hiểu được vì sao Anh Thiên Ngạo không thích nàng, còn đối nàng hung ác như thế, nàng căn bản cũng mới cùng hắn lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa từ nhỏ nàng đã được phủng ở trong lòng bàn tay che chở, chưa từng chịu ủy khuất. Hơn nữa nam nhân nào nhìn thấy nàng không phải bị nàng mê đến thần hồn điên đảo? Anh Thiên Ngạo dường như coi nàng như rắn rết, kính nhi viễn chi.
Hàn Tử Hằng từ kính chiếu hậu nhìn Lưu Y Nhân, đại khái cũng có thể đoán được nàng suy nghĩ cái gì, khấu trừ nhân tố qua các cuộc hẹn, kỳ thật không phải Lưu Y Nhân có vấn đề, là Anh Thiên Ngạo có bệnh, không hiểu một đống lớn cấm kỵ, Lưu Y Nhân không phải người thứ nhất cũng không phải người cuối cùng bị hắn cự tuyệt.
Trong lòng Hàn Tử Hằng vì nàng bi ai.
“Đại thiếu gia... Y Nhân có thể xin hỏi ngài một vấn đề không...?” Lưu Y Nhân quyết định nàng không cần buồn không mở miệng, nàng nhất định phải biết rõ ràng Anh Thiên Ngạo rốt cuộc không hài lòng nàng ở chỗ nào?
Nhưng Anh Thiên Ngạo không có đáp lại, ngay cả ánh mắt cũng chưa mở.
“Y Nhân rốt cuộc có điểm nào khiến ngài không hài lòng? Thỉnh ngài nói cho Y Nhân đi?” Lưu Y Nhân mặc kệ Anh Thiên Ngạo có đáp lại hay không, vẫn kiên trì hỏi.
Đương nhiên, Anh Thiên Ngạo vẫn không mở miệng.
Cuối cùng vẫn do Hàn Tử Hằng nhảy ra làm dịu không khí.
“Lưu tiểu thư, cô thật sự hiểu lầm, đại thiếu gia nhà chúng tôi tuyệt đối không phải đối với cô có gì bất mãn?” Hàn Tử Hằng đánh bài giảng hòa. Trong lòng thì đang mắng Anh Thiên Ngạo, giả vờ ngủ? Y biết hắn căn bản không ngủ được chứ?
“Vậy tại sao ngay cả một chút thời gian cùng Y Nhân ở chung cũng không cho?” Lưu Y Nhân không tin Hàn Tử Hằng nói, nhất định là Anh Thiên Ngạo chán ghét nàng làm sao, chỉ là muốn cho nàng biết nàng mới có thể sửa a.
“Này... Lưu tiểu thư, tôi cứ việc nói thẳng, cô nghe xong không nên tức giận. Kỳ thật cô... Không phải là loại hình đại thiếu gia chúng tôi thích...” Hàn Tử Hằng nói được một bộ thật cẩn thận, y nghĩ Lưu Y Nhân hẳn là người thông minh, hiểu được ý tứ của y.
Lưu Y Nhân quả thật nghe hiểu, nhưng nàng không cam lòng a, nàng tuy rằng là lần đầu tiên cùng Anh Thiên Ngạo gặp mặt, nhưng đã sớm lén xem qua ảnh hắn vài lần, nàng chính là thích Anh Thiên Ngạo, nàng không muốn buông tha cho Anh Thiên Ngạo.
“Vậy... Anh giúp tôi được chứ...? Đại thiếu gia thích loại nữ nhân nào, tôi có thử biến thành như vậy.” Lưu Y Nhân chuyển hướng Hàn Tử Hằng xin giúp đỡ, y là bảo tiêu hắn, nhất định rõ ràng hắn thích gì.
Hàn Tử Hằng thật đúng là bị Lưu Y Nhân làm hoảng sợ, nữ nhân này nghe không hiểu tiếng người sao? Đã cố nói khéo như vậy, hơn nữa, nàng nhảy vào ai không nhảy, cứ ngạnh nhảy vào Anh Thiên Ngạo?
Này không thể được, tìm cách bức lui đối phương mới được!
“Lưu tiểu thư, ta là có thể nói cho cô đại thiếu gia thích loại hình gì, nhưng mà... Cô thật sự không tất yếu cố ý đem bản thân biến thành như vậy... Tôi cảm thấy cô như vậy là được rồi...” Hàn Tử Hằng nói úp mở, không trực tiếp đáp lại Lưu Y Nhân.
“Nói cho tôi biết đi, Y Nhân cầu anh.” Lưu Y Nhân nghe Hàn Tử Hằng nói thật sự biết, mừng rỡ lên, nàng nhất định phải biết rõ ràng Anh Thiên Ngạo thích thế nào.
“Này... Đại thiếu gia thích loại hình có điểm kỳ lạ, hắn không thích ngươi gầy yếu, hắn thích loại hình vận động, làn da khỏe mạnh, tốt nhất là có điểm cường tráng, bộ ngực càng phẳng càng tốt, mông cũng không phải quá nhỏ, chân đương nhiên phải có chút cơ bắp mới được...” ( Ta thấy ngươi tả ngươi thì có, đồ xiên xẹo) Hàn Tử Hằng nói rất vui vẻ, y không lợi hại gì cả, chỉ động não một chút, dù sao chỉ cần nói tương phản lại Lưu Y Nhân là được.
Lưu Y Nhân quả nhiên càng nghe càng đổ mồ hôi lạnh, Anh Thiên Ngạo thật sự thích loại nữ nhân này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.