“Anh Thiên Ngạo, cậu bị bệnh đến điên rồi? Tôi chỉ là bảo tiêu của cậu a, tôi cũng không bán cho cậu!” Người này đang nói cái gì? Thật muốn đấm hắn một quyền.
“Xem ra cậu không hiểu ý của tôi?”
“Người không hiểu rốt cuộc là ai a?!”
“Vậy đành phải 『làm』cho cậu hiểu.” Anh Thiên Ngạo đột nhiên cười lạnh.
Hàn Tử Hằng còn chưa hiểu hết hàm nghĩa của hắn, đã bị khuôn mặt Anh Thiên Ngạo tới sát gần làm hoảng sợ, Anh Thiên Ngạo chợt cúi đầu cắn môi y. (lạp~, tôi thích a~, *tung bông*)
Đúng vậy, hắn cắn y!
“Cậu đang làm cái gì?!” Hàn Tử Hằng giận, tổng cảm thấy Anh Thiên Ngạo rất là lạ?
“Hoàng Khai đối với cậu làm cái gì tôi sẽ đối với cậu làm cái đó.”
Anh Thiên Ngạo lại cúi đầu cắn cổ y, nhìn dấu vết vừa cắn, hắn cảm thấy một bụng tức giận, cố ý cắn thêm mấy cái.
“Đệt! Anh Thiên Ngạo hỗn đản, sao lại cắn tôi?!” Hàn Tử Hằng bị hắn cắn đau muốn chết, người này rốt cuộc bị bệnh gì a?
Anh Thiên Ngạo thở ra một hơi. Được lắm, cắn mấy cái cho hả giận cũng đã đủ, hiện tại, mới bắt đầu.
Hắn đem đầu Hàn Tử Hằng tới gần, trực tiếp hôn lên môi y.
Hàn Tử Hằng vốn tưởng hắn muốn cắn y nữa, lại không ngờ hắn đối môi mình vừa duyện vừa hút, còn vươn đầu lưỡi ngạnh cậy miệng y ra, vói vào trong.
Nếu là bình thường, y dám nói khí lực của y sẽ không thua Anh Thiên Ngạo, nhưng y chật vật đã vài ngày nay, vốn đã mệt chết đi, còn có khí lực gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-phuc-tong/1836424/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.