Giang Duyệt Hề nhấc chân ghim chặt đầu gối của cậu, hai tay vòng lấy cổ người đàn ông, đầu chôn lên vai cậu: “Hôm nay đừng làm việc nữa, ở cạnh em được không?” “Có việc gì sao?” Trong tình huống bình thường, Giang Duyệt Hề gặp phải chuyện không thể nào giải quyết mới có thể xuất hiện khi cậu đang làm việc. Cô lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ muốn anh ở cạnh em thôi.” Lê Ngôn Chi tin lời cô, ánh mắt đảo qua thời gian bên góc phải phía dưới màn hình, chần chờ một lát mới nói: “Cho anh nửa giờ nữa.” Ngay lúc lời vừa thốt ra, cánh tay đặt lên vai cũng lập tức buông lỏng, Giang Duyệt Hề không nói hai lời mà đứng dậy khỏi đùi cậu, xoay người rời đi. Nếu như những lúc giận dỗi vu vơ với Lê Ngôn Chi như ngày xưa, có lẽ sẽ ngóng trông cậu tắt máy tính đến với mình, nhưng lúc này đây cô không muốn thế. Mới vừa bước vào cửa phòng ngủ, phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, người đàn ông tiến sát lại, duỗi tay ngăn cản động tác đóng cửa của cô. “Hề Hề.” Lê Ngôn Chi nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Nhất định phải xảy ra chuyện mới có thể tìm anh sao?” Chiều cao chênh lệch, cô cần phải ngửa đầu mới có thể đối mặt với Lê Ngôn Chi. Là do cô quá đặt nặng tình cảm, hay là do Lê Ngôn Chi không đủ để tâm? Vì sao hai người chỉ mới hai mươi mấy tuổi lại phải sống những ngày tháng như người già, tôn trọng nhau như khách vậy? Bố mẹ cô ở bên nhau nhiều năm, cuộc sống vẫn tràn ngập thú vị, nhưng dường như cô còn không thể nhớ nổi lần cảm thấy vui sướng vì tình gần nhất là lúc nào nữa… Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lê Ngôn Chi, lại chỉ có thể nhìn thấy mê mang và nghi hoặc từ đó. Giang Duyệt Hề muốn tiếp tục đóng cửa, Lê Ngôn Chi lại không hề di chuyển, hai người giằng co ở cửa, cô đột nhiên mở miệng hỏi: “Lê Ngôn Chi, anh có thích em không?” Câu hỏi đột ngột xuất hiện khiến Lê Ngôn Chi cảm thấy nghi hoặc, nhưng cậu vẫn trả lời: “Đương nhiên.” “Em không muốn nghe lời tán thành của anh!” Giọng nói bỗng nhiên cất cao, cảm xúc trào dâng trong lòng, Giang Duyệt Hề nhìn chằm chằm vào cậu để chất vấn: “Tiếng ‘thích’ rất khó sao? Vì sao từ trước đến nay anh đều không muốn nói với em?” “Không phải như em nghĩ đâu.” Lê Ngôn Chi cau mày, đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cảm xúc của Giang Duyệt Hề tệ đi như vậy. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có thể nói thẳng với anh mà.” “Lời em nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Em hỏi anh có thể ở cùng em hay không, anh lại từ chối.” “Còn có một chút việc chưa xử lý xong.” Vừa rồi cậu nói nửa giờ là thương lượng, nếu Giang Duyệt Hề không đồng ý, chắc chắn cậu cũng sẽ ngưng làm để ở với cô. Không ngờ cô lại rời đi rồi tức giận như vậy. “Đúng vậy, anh phải xử lý công việc, anh đang làm chuyện đúng mà, em quấy rầy anh là do em vô cớ gây chuyện.” “Anh không nghĩ như vậy.” Lê Ngôn Chi phản bác. “Nhưng em vẫn luôn nói như vậy để thuyết phục chính mình.” Giang Duyệt Hề hơi nghiêng đầu, trên mặt hiện lên nụ cười chua xót: “Không biết bắt đầu từ khi nào mà trong mắt anh chỉ có công việc, không có thời gian chơi với em, có đôi khi muốn tìm anh nói vài lời cũng sợ quấy rầy anh, cho nên em vẫn luôn khuyên bản thân phải tỉnh táo, hiểu chuyện.” “Em cứ nghĩ, anh bận hết lần này là xong rồi, nhưng mà em cứ chờ, chờ mãi, lại chỉ chờ được anh ngày càng thường xuyên tăng ca và đi công tác.” “Chẳng qua em chỉ hy vọng anh có thể dành một chút thời gian ở bên em, khó như vậy hả?” Nghe xong những lời đó, trái tim Lê Ngôn Chi đập mạnh, khẽ mở miệng nói: “Anh xin lỗi.” Trong ấn tượng của cậu, tính cách của Giang Duyệt Hề ngay thẳng, vui hay không vui thì cũng sẽ nói ra, lại không biết cô lại che giấu cảm giác tủi thân sâu như vậy, lâu như vậy. Cô mà không nhắc tới thì thật sự cậu cũng sẽ không nhận ra hành động của mình sẽ khiến một cô gái đánh mất cảm giác an toàn. “Lời xin lỗi này không có chút ý nghĩa gì với em cả.” Giang Duyệt Hề buông tay, chui đầu vào ổ chăn, không muốn tranh luận với cậu nữa. Cho tới nay, cô chỉ mang đến cho Lê Ngôn Chi sự tích cực và tươi cười, cho dù thỉnh thoảng có giận dỗi thì cũng chưa từng thật sự khiến cô đau lòng. Có điều những chuyện liên quan đến Lê Ngôn Chi, càng yêu nhiều càng đau nhiều, tủi thân chôn giấu từ đáy lòng từ lâu nay, chỉ cần một ngòi nổ là có thể bén lửa bùng nổ. Cô không hy vọng xa vời rằng Lê Ngôn Chi sẽ dịu dàng chu đáo như Thời Ngộ đối xử với Hạ Sí, chỉ cần một lời nói ấm lòng, hoặc là chủ động dành một ngày ở cùng cô thì cô cũng có thể lừa chính dối người rằng đã đủ rồi. Ấy thế mà, không có gì cả. Quá mệt mỏi. Chủ động quá lâu rồi, cô cũng sắp quên mất rằng mình cũng là một cô gái cần được dỗ dành. “Do anh sai rồi.” Lê Ngôn Chi ngồi xổm trước đầu giường, xin lỗi cô. Giang Duyệt Hề nhắm hai mắt, không muốn trả lời cậu. Lê Ngôn Chi giải thích: “Vốn dĩ ký hợp đồng xong thì phải ở lại đó ăn cơm với bên hợp tác, là do anh khăng khăng muốn trở về nên mới mang công việc về nhà, xin lỗi.” Cho dù là đi công tác lúc nào, cậu đều trở về trong thời gian nhanh nhất, bởi vì biết có người đang ở nhà chờ mình. - Tối hôm đó, Giang Duyệt Hề chưa hề làm lành với cậu, sáng sớm tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trong lồng ngực Lê Ngôn Chi, trong lòng có chút cảm xúc nói không nên lời. Lúc mới vừa ở chung, tư thế ngủ của cô không đẹp, đã từng đá Lê Ngôn Chi xuống giường nhưng Lê Ngôn Chi lại không trách cô, trái lại còn lo lắng cô như vậy sẽ dễ bị cảm. Thế cho nên lúc đó cô vô cùng áy náy. Sau này, Lê Ngôn Chi ôm cô ngủ, chậm rãi sửa đổi thói quen ngủ lộn xộn của cô. Khi cô còn đang ngơ ngác, Lê Ngôn Chi đã tỉnh: “Hôm nay muốn ăn cái gì?” “Tùy.” Từ trước giờ, bữa sáng đều được Lê Ngôn Chi chuẩn bị, ngày đi làm thì bọn họ sẽ cùng nhau rời giường, lúc cô rửa mặt trang điểm thì Lê Ngôn Chi đi làm bữa sáng, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm. Có vẻ hôm nay Lê Ngôn Chi đang muốn lấy lòng cô. Mấy ngày sau, Giang Duyệt Hề vẫn cứ rầu rĩ không vui. Đã nổi giận một trận rồi nên mấy ngày nay Lê Ngôn Chi cũng không mang công việc về nhà, nhưng cô lại không biết nên đùa giỡn với cậu như chưa có gì xảy ra thế nào, chỉ mỉm cười với cậu.
Mãi đến hôm nay, Lê Ngôn Chi nghiêm túc hỏi cô: “Cuối tuần có muốn đi đâu không?” Đã lâu không nghe thấy cậu chủ động mời đi hẹn hò, thật là có chút thụ sủng nhược kinh. Đã lạnh nhạt với cậu mấy ngày rồi, Giang Duyệt Hề cũng không phải người không nói đạo lý, nếu Lê Ngôn Chi thật sự thay đổi thì cô vẫn nguyện ý cứu rỗi tình yêu đang tràn ngập nguy cơ giữa họ. “Cuối tuần anh không bận sao?” “Thứ bảy có thể nghỉ ngơi một ngày.” Nghe thấy câu trả lời vừa lòng mình, trên mặt Giang Duyệt Hề mới hiện lên nụ cười tươi lần nữa: “Thế thì chốt đi, thứ bảy chơi với em, bây giờ em sẽ sắp xếp địa điểm!” Nhìn thấy gương mặt tươi cười quen thuộc, Lê Ngôn Chi lo lắng đề phòng nhiều ngày cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, nghe em hết.” Giang Duyệt Hề đã quen việc lên kế hoạch, nhanh chóng chuẩn bị mỗi địa điểm chơi trong những thời gian khác nhau. Chờ đến thứ bảy, cô tràn ngập hứng thú dậy sớm trang điểm thay đồ, đứng trước gương quay vài vòng: “Anh Ngôn Chi, hôm nay em mặc bộ này đẹp không?” “Đẹp.” Áo màu cam phối với quần jean, đơn giản nhưng tôn dáng, quần áo màu ấm rất hợp với lớp trang điểm xinh đẹp và tính cách của cô. Được khen, Giang Duyệt Hề vui vẻ cầm lấy son môi, trước khi chuẩn bị son, bỗng nhiên quay đầu lại ôm cổ Lê Ngôn Chi, nhón mũi chân hôn một cái lên mặt cậu. Cười hì hì nhét cây son sáng bóng vào tay Lê Ngôn Chi, ngẩng mặt làm nũng với cậu: “Nè, tô cho em cái này.” Thấy nụ cười vô tư xán lạn của cô, giống như đang trở lại thời kỳ cuồng nhiệt hạnh phúc vì yêu hồi đó, Lê Ngôn Chi vui vẻ nhận lấy “trọng trách”, cẩn thận cầm son môi, đánh lên môi cô. “Mím môi một chút.” Cô nghe lời mím vài cái, màu son đỏ nổi lên, trông có vẻ vô cùng mềm mại. Lê Ngôn Chi đột nhiên duỗi tay, nâng cằm cô lên, phủ lên đôi môi đỏ, nhẹ nhàng hôn xuống. Niệm tình hôm nay hẹn hò nên Lê Ngôn Chi không làm khó cô, thế nhưng lại có người được nước lấn tới: “Anh Ngôn Chi, anh muốn son của em thì cứ nói rõ, em hào phóng như vậy, chắc chắn sẽ đưa cho anh.” Còn chưa nói dứt lời đã bị vỗ nhẹ lên đầu: “Thỏi này là anh mua.” May là trí nhớ của cậu tốt, chưa quên thỏi son này là quà tặng cho Giang Duyệt Hề trước đó không lâu. Thời gian chuẩn bị trước khi hẹn hò khiến Giang Duyệt Hề cảm thấy thoải mái, thậm chí còn tràn ngập chờ mong buổi hẹn hò thật sự, nhưng đến khi bước ra cửa mới biết cô vui hơi sớm rồi! Cả buổi sáng, nghe điện thoại công việc không dưới mười cái, rốt cuộc ra ngoài giải trí thư giãn hay là đổi địa điểm làm việc? Giang Duyệt Hề tức giận đi lên trước, lại bị Lê Ngôn Chi túm về bên cạnh, che chở cô đi trên đường. Giang Duyệt Hề mất hồn cúi đầu, người qua đường ở trước vội vàng chạy tới, Lê Ngôn Chi cấp tốc kéo cô vào trong lòng, thoáng rời xa điện thoại, cúi đầu thủ thỉ vào tai cô: “Nhìn đường.” Tới gần lồng ngực của người đàn ông, Giang Duyệt Hề nghe thấy trái tim của cậu đập thình thịch, một giây kia, dường như nhịp tim cũng hoà lại làm một. Thì ra, không phải anh ấy chỉ lo công việc, mà vẫn luôn để ý đến mình ở bên cạnh nhỉ? Có phải lúc trước cô thật sự hiểu lầm rồi hay không, không phải Lê Ngôn Chi không thèm để ý, chỉ là… chỉ là cách yêu của mỗi người không giống nhau mà thôi. Có lẽ, cô phải nói thẳng suy nghĩ của mình ra cho Lê Ngôn Chi biết. Ví dụ như, nói về chuyện tương lai và hôn nhân của bọn họ. * Phút giây hẹn hò trôi qua, Lê Ngôn Chi lại bắt đầu lao đầu vào công việc, mấy ngày gần đây, Giang Duyệt Hề luôn nhìn thấy một người ở thanh trò chuyện của cậu — Cathy. Mỗi câu nói của Lê Ngôn Chi đều liên quan đến công việc, nhưng thái độ của đối phương lại có chút ba chấm, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Giang Duyệt Hề biết rằng người phụ nữ tên Cathy kia không đơn giản. “Cathy là ai?” “Hạng mục bàn bạc xong lần trước, cô ấy cũng tham dự trong đó, trước mắt đang ở nước ngoài giao thiệp với người bên kia.” Ngụ ý là Cathy kia đã gặp mặt Lê Ngôn Chi, hơn nữa còn là cộng sự của nhau. Những người phụ nữ khác có ý cũng vậy, không có ý cũng thế, cô cũng không cần sợ Lê Ngôn Chi bị dụ dỗ, chẳng qua, làm bạn gái nên sẽ hơi ghen tí tẹo thôi. Giang Duyệt Hề không để Cathy ở trong lòng, kết quả chưa được mấy ngày sau đã nghe nói, con gái ruột của ông chủ có thành tích cao nhảy dù (*) xuống chức vị Tổng Thanh tra. (*) Ý nói là từ trên trời rơi xuống “Nghe nói chưa? Tổng Thanh tra nhảy dù xuống công ty là du học sinh từ nước ngoài trở về.” Công ty xảy ra chuyện lạ, Giang Duyệt Hề cũng không muốn để ý, nhưng Tổng Thanh tra mới tới kia lại tên là Cathy. Bởi vì nguyên nhân công việc nên Lê Ngôn Chi thường xuyên nói chuyện với cô ta. Ban ngày cô lên lầu đưa tài liệu, vô tình thấy hai người đứng chung một chỗ, nghiêm túc bàn bạc chuyên đề hạng mục mà cô chưa từng tham dự. Không biết Cathy nói cái gì với cậu, chỉ thấy chân mày của Lê Ngôn Chi thoáng giãn ra, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. Ngay giây đó Giang Duyệt Hề bỗng nhiên nghĩ đến, chiếm cứ thời gian của Lê Ngôn Chi là công việc, là bạn làm việc, chứ không phải cô bạn gái ham vui, không cầu tiến như cô. Lúc trước lựa chọn công việc này là vì Lê Ngôn Chi, thế hiện tại thì sao? Lê Ngôn Chi đi về phía trước, cô phải chạy theo chân cậu sao? Nhưng các cặp khác không phải như thế. Chuyên ngành của bố và mẹ cô không liên quan chút nào, một người phát triển công ty game, một người nghiên cứu phát minh sản phẩm trang điểm, nhưng bọn họ vẫn cứ nói không hết chuyện. Thời Ngộ làm việc bận rộn, thường xuyên tăng ca nhưng cũng không vắng mặt trong bất cứ cuộc thi nhảy nào của Hạ Sí. Cặp đôi thật sự hợp nhau không cần phải làm chuyện giống nhau. Có lẽ, cô không hợp với Lê Ngôn Chi, chỉ là do thói quen từ nhỏ đến lớn khiến bọn họ cảm thấy không thể rời khỏi đối phương… Vứt bỏ tình cảm với Lê Ngôn Chi đi, cô có thích công việc hiện tại không?
Không biết. Xế chiều hôm đó, Giang Duyệt Hề hoàn thành công việc từ sớm, lấy lý do thân thể không khỏe mà xin nghỉ trước, trên đường về còn nhắn cho Lê Ngôn Chi một tin: [Em về nhà rồi, buổi chiều không cần chờ em.] Lê Ngôn Chi mới vừa tổ chức họp khẩn nên bỏ lỡ tin nhắn này. Từ công ty về đến nhà, Giang Duyệt Hề lật xem điện thoại vô số lần, cũng không biết mình đang chờ mong cái gì. Về nhà vào lúc không phải giờ tan tầm bình thường, chẳng biết Lê Ngôn Chi có gọi điện thoại hỏi han lí do hay không? Nhưng cô lại không đợi được gì cả. Đột nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót, Giang Duyệt Hề ngẩng đầu nhìn lên trời, đứng một lát tại chỗ, mới vào nhà. Nhìn hoàn cảnh quen thuộc nhưng lại cảm thấy trước mắt trống rỗng, thiếu hơi người. Bỏ túi xách sang bên cạnh, Giang Duyệt Hề rót một ly nước cho mình, mở WPS Office trên máy tính bắt đầu soạn vài dòng chữ — đơn từ chức. Lúc này, điện thoại đột nhiên không ngừng rung lên, Giang Duyệt Hề cầm lên xem thì thấy thông báo cuộc gọi từ Lê Ngôn Chi, hỏi vì sao cô lại nhắn như vậy. “Có chút không thoải mái, xin nghỉ.” “Không thoải mái ở đâu?” “… Thấy mệt.” Vốn định cho mình một chứng bệnh nhưng cô sợ Lê Ngôn Chi sẽ dứt khoát kéo cô vào bệnh viện, đến lúc đó không tránh khỏi việc bị hành một phen, ngẫm lại mới thấy thôi đi. “Không nói dối chứ?” “Em lừa anh làm gì, chỉ mệt thôi.” “Được rồi, anh còn đang mở họp, có chuyện phải nhớ gọi điện thoại cho anh đó.” Cuộc trò chuyện kết thúc, Giang Duyệt Hề phiền lòng soạn hết đơn xin từ chức, in nó ra, để trống ở vị trí ngày tháng. Phải rời khỏi môi trường đang ổn định nhưng không thể không chuẩn bị mà từ chức được, chờ đến lúc cô sắp xếp ổn thoả chuyện sau này mới đưa lên. Lại không ngờ rằng, hai ngày sau, đơn từ chức đặt ở trong nhà lại bị Lê Ngôn Chi phát hiện. Khi đó Giang Duyệt Hề đang thu thập số liệu ở bộ phận thị trường, đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Ngôn Chi, hỏi cô đang ở đâu. Giọng điệu nghe có vẻ rất sốt ruột, Giang Duyệt Hề báo địa điểm, không ngờ Lê Ngôn Chi lại chạy tới, cầm đơn từ chức chất vấn: “Sao lại đột nhiên từ chức?” Nhìn thấy đơn từ chức, cô muốn giải thích theo bản năng, thế nhưng muốn cô nói ra nguyên nhân thì thật đúng là không có. Nên mới trả lời thẳng thừng: “Không muốn làm.” “Gặp phải chuyện gì sao?” “Không có, chỉ là không muốn nữa.” “Không có chuyện gì mà vô duyên vô cớ xảy ra hết.” Đương nhiên cậu cũng không tin Giang Duyệt Hề sẽ tùy tiện từ chức, rõ ràng đã quen với vị trí công tác hiện tại, trước đó cũng không nghe cô nói có kế hoạch tìm việc làm mới, chắc cũng đã gặp phải chuyện gì đó rồi. Thấy Lê Ngôn Chi không nghe, Giang Duyệt Hề chạnh lòng: “Vì sao phải gặp chuyện mới có thể thực hiện một quyết định nào đó? Em không thể tự do lựa chọn theo ý mình sao? Em không vui, lý do này được chứ?” Lê Ngôn Chi nhíu mày dạy dỗ: “Hề Hề, em đã là người lớn rồi, không thể tùy hứng.” “Tùy hứng?” Giang Duyệt Hề hơi hé miệng, hàm răng run rẩy trong khoang miệng. Dù thế nào cô cũng không ngờ rằng sẽ nghe thấy hai tiếng này từ trong miệng Lê Ngôn Chi, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Quen nhau nhiều năm như vậy, bây giờ anh lại cảm thấy… em tùy hứng, đúng chứ?” “Xin lỗi, anh không có ý đó, nhưng anh hy vọng em có thể bình tĩnh một chút.” Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Giang Duyệt Hề không được tốt, cậu rất lo lắng lựa chọn đưa ra lúc xúc động sẽ khiến con người ta hối hận. “Lê Ngôn Chi, anh thật sự thích em sao?” Trong khoảng thời gian ngắn, cùng một vấn đề, cô hỏi tận hai lần. Nhưng lần này không đợi Lê Ngôn Chi trả lời, Giang Duyệt Hề nói hết những tâm sự trong lòng ra: “Lúc còn đại học, có lẽ anh thật sự thích em, nhưng mấy năm gần đây, em càng ngày càng không cảm nhận được tình cảm của anh.” “Không thể phủ nhận rằng anh rất tốt với em, nhưng mà Lê Ngôn Chi à, anh lúc nào cũng che giấu trái tim mình sâu đến như vậy, dù nhìn thế nào em cũng không thấy rõ.” “Thời gian ở chung càng lâu, em càng không phân biệt rõ anh thích em hay là do quen với sự tồn tại của em nữa?” “Hề Hề…” Sau lần chiến tranh lạnh lần trước, Lê Ngôn Chi đột nhiên cảm nhận được một sự bất an mãnh liệt. Giang Duyệt Hề đỏ mắt, đó là ánh mắt mà cậu chưa bao giờ gặp, có mất mát, bi thương, còn giấu kín đau đớn ở sâu bên trong. Giờ khắc này Giang Duyệt Hề trông có vẻ vô cùng yếu ớt, cậu muốn giơ tay lau nước mắt cho cô, muốn duỗi tay ôm cơ thể nhỏ nhắn ấy vào trong lồng ngực, thế nhưng lại bị tránh né. “Em tham lam, thích anh hơn một phần thì liền muốn được đền đáp thêm một phần.” Nước mắt tràn mi, cố tình tránh khỏi Lê Ngôn Chi đang muốn gần gũi, Giang Duyệt Hề cố gắng nén nước mắt trở về: “Vốn dĩ em không phải người như vậy!” Trước kia cô cũng là một cô gái ung dung tự tại, thích thì sẽ đưa tay bắt lấy, giữ không được sẽ buông tay, cũng không cho người khác có cơ hội tổn thương mình. Giống như hiện tại, vẫn cứng đầu không muốn yếu thế trước mặt người khác: “Con người luôn có những lúc ngu ngốc mà, anh xem như em đang tùy hứng cũng được.” “Nhiều năm như vậy, vẫn luôn là em chủ động, em cũng biết mệt.” “Gặp phải chuyện không vui, với tính cách của em chỉ cần dịu một chút là qua chuyện, nhưng dù em hoạt bát hướng ngoại cũng hy vọng có người dỗ dành.” “Em cũng biết chờ đợi sẽ có một người có thể thiên vị em vô điều kiện, chứ không phải khuyên em trưởng thành, bình tĩnh, không được tùy hứng những lúc em không vui.” “Là do em sai rồi.” Sai ở chỗ cô cố chấp lừa gạt bản thân mình rằng tình cảm giữa bọn họ rất tốt đẹp, rất hạnh phúc. “Cho nên Lê Ngôn Chi à, chúng ta chia tay đi.” Không phải đang thương lượng với cậu, mà là nói rõ ràng với cậu — Lời chia tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]