Giang Duyệt Hề rất có cốt khí, sau khi nói mình ghét Lê Ngôn Chi thì không còn quấy rầy cậu như trước nữa, mà chỉ tươi cười với người khác.
Nghe thấy tiếng cười giòn tan như chuông bạc của cô gái, Lê Ngôn Chi nắm chặt cây bút.
Vậy là tốt rồi, không còn ai đến làm phiền cậu nữa, rất yên tĩnh.
Cậu nghĩ.
Sau khi Giang Duyệt Hề mất đi nhiệt tình, Lê Ngôn Chi rất nhanh đã cảm nhận được vẻ quạnh quẽ bên người, lúc nào cũng không nhịn được nhìn xem bạn cùng bàn đang làm gì.
Giang Duyệt Hề trong lớp vẫn không yên phận, lại lén ăn vụng kẹo, nhưng lần này giáo viên không đến, cậu không có lý do gì để che giấu giúp cô.
Sau giờ học, Giang Duyệt Hề chia đồ ăn vặt của mình cho bạn ngồi phía sau, cả hai cùng ăn rất vui vẻ.
Lê Ngôn Chi siết chặt cây bút máy trong tay, viết ra những dòng chữ nguệch ngoạc.
Thứ tư, Lê Ngôn Chi phát hiện cây bút của Giang Duyệt Hề đang từ từ lăn trên bàn của mình, cuối cùng cậu cũng tìm được cớ để nói chuyện với cô: "Giang Duyệt Hề, bút của cậu..."
"Tôi biết nó qua ranh giới rồi, xin lỗi!" Giang Duyệt Hề trừng mắt nhìn cậu, nhanh chóng cầm bút về.
Cô xin lỗi cũng cứng nhắc như thế.
Nhưng cậu không phải muốn chỉ trích cây bút vượt quá giới hạn, haiz...
Thứ năm, Lê Ngôn Chi phát hiện hai ngày nay Giang Duyệt Hề luôn thích chạy đi nơi khác chơi với các bạn khác. Lúc cậu đi ngang qua cửa sổ, vừa khéo nghe thấy bạn Giang Duyệt Hề nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-diu-dang/977073/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.