“Đừng dùng loại này ánh mắt nhìn tôi.” Thẩm Mộ chỉ vào đôi mắt kia, “Sẽ không nhịn được muốn móc nó ra!” 
Anh ta cũng phát hiện ra, người em trai cùng cha khác mẹ kia của mình ngược lại cũng có nét giống với hai người phụ nữ này. Vốn dĩ không có tình anh em gì với Thẩm Diệc Thần, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ngoại hình của Thẩm Diệc Thần giống mẹ, càng thêm thống hận hơn! 
“Thẩm Diệc Thần đâu?” Hạ Sí nắm chặt ngón tay, trong lòng lặng lẽ tự nhủ với bản thân mình không được để lộ ra sự sợ hãi. 
“Cô thế mà thật sự quan tâm đến nó, rõ ràng là sợ tôi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến đây.” Thẩm Mộ lạnh lùng mỉm cười, tựa như đang trào phúng lựa chọn ngu muội của cô, “Cô nên hận nó, lúc trước mẹ cô vì nó còn chưa sinh ra, không màng đến sự cầu xin và nỗi oan khuất của cô, bao che tôi, dung túng tôi, có còn nhớ rõ không?” 
Chuyện năm đó tựa như một cái gai bén nhọn đâm sâu vào trong cơ thể của Hạ Sí, đến bây giờ cũng chưa thể nhổ ra sạch sẽ được. Thẩm Mộ muốn lấy chuyện này để chọc giận cô, làm cho lý trí cô hỗn loạn, nhưng Hạ Sí cũng không phải là cô bé trước kia, không hề có cảm giác an toàn, không có chỗ nương tựa. 
“Đúng, tôi chán ghét nó.” Cô cố ý nói theo lời Thẩm Mộ, nhưng giọng điệu lại không thể nghe ra được một chút chán ghét nào. 
Thẩm Mộ vỗ tay: “Nói dối đi.” 
Nếu thật sự chán ghét, thì sẽ không chịu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-diu-dang/977054/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.