Gần đến Tết, nhà nhà bắt đầu trang trí đèn lồng treo ngoài cửa, đi đến đâu cũng cảm nhận được không khí vui tươi náo nhiệt.
Văn Thính Ngữ nhận được cuộc gọi từ thành phố Vân Dương, vẫn là giọng nói quen thuộc ấy.
“Thính Ngữ, năm nay cháu..”
“Cháu sẽ về.”
Lần này không cần Nhậm Hinh tìm lý do, cô cũng định quay về.
Cô đã lớn và có thể phán xét mọi việc đúng sai một cách lý trí. Thật ra cũng chẳng thể phân rõ đúng sai, chỉ là có rất nhiều chuyện quấn vào nhau khiến cô bị trói chặt vào đó.
Còn bây giờ, cô đã học được cách thoát khỏi nó.
Sau khi Văn Thính Ngữ trở về thành phố Vân Dương, cô sống ở ngôi nhà ban đầu của mình, không phải là ngôi nhà mà mẹ cô ở.
Kỳ nghỉ tết chỉ có ba tuần, cô không mang theo quá nhiều đồ cá nhân, cần gì thì có thể đi mua luôn.
Có điều quần áo mùa đông thường rộng và nặng, một chiếc áo khoác đã chiếm hơn nửa vali.
Văn Thính Ngữ đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng thì có người gõ cửa.
“Mời vào.”
Được sự cho phép của chủ nhân căn phòng, Nhậm Hinh từ từ mở cửa.
Văn Thính Ngữ nhìn lại, thấy Nhậm Hinh đang cầm hai tay hai chai rượu, trông giống như hai chai rượu vang gần đây cha cô mua về.
Nhậm Hinh bước vào phòng khi chắc chắn rằng cô không hề tỏ ra khó chịu, nâng hai chai rượu trên tay lên nói với cô: “Dạo này bố cháu cứ nhớ thương chai rượu này, cô phải giấu nó đi để ông ấy không phát hiện ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu/620077/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.